Trần Kỵ ở phía hết sức cảm giác tồn tại mà một câu: “Hai chắc chắn một nguyện ý chờ con ?”
Chu Phù và Tô Tú Thanh gần như đồng thời mở miệng: “Chắc chắn.”
Trần Kỵ: “…”
Người đàn ông nhếch khóe môi, cuối cùng chịu mệt nhọc mang từng chiếc vali, đem đồ Tết xe và hành lý hai từ Bắc Lâm đến chuyển trong nhà.
Bữa cơm tất niên lâu gặp , sự khuyên nhủ của Trần Kỵ và bà nội Tô, Chu Phù ăn vô cùng no.
Vì để cho cô ăn nhiều một chút, ngay cả lời cặn bã bàn rượu của thế hệ Tô Tú Thanh cũng bắt chước máy móc, ngừng với Chu Phù: “Chúc Chúc, con ăn nhiều một chút, cá biển tươi, buổi sáng chú hàng xóm biển mới bắt về, ăn nhiều một chút, ăn là nể mặt bà nội.”
Chu Phù: “…”
Trần Kỵ ở một bên nhịn đến mức bả vai run nhè nhẹ.
Chu Phù cắn đũa trừng , đủ, còn nhấc chân đá nhẹ một cái.
Nào ngờ đạp ngay cả một chút cảm giác cũng , còn ở mặt bà nội, một tay tìm kiếm đến gầm bàn, một tay nắm chặt mắt cá chân cô gái nhỏ tìm kiếm , bàn tay to mập mờ nắm lấy xoa xoa, như chằm chằm cô.
Hai má Chu Phù trong nháy mắt liền nóng lên.
Dùng chút sức, giãy chân khỏi tay , cố gắng mấy cũng thực hiện .
Bà nội vẫn nhận điều gì khác thường, còn đang cố gắng gắp thức ăn bát chất thành núi của cô: “Chúc Chúc, con ăn ? Bà nội ngon ?”
Chu Phù đẩy tay Trần Kỵ ở bàn , giả bộ bình tĩnh: “Không ạ…”
“Vậy mau ăn , ăn là coi thường bà nội.” Tô Tú Thanh tiếp tục dùng chiêu mời rượu để khuyên cô ăn cơm.
Chu Phù: “…”
Trần Kỵ , dùng bàn tay to ở bàn “trêu chọc” cô, mỉm , nghiêm túc phụ họa: “ đúng đúng, ăn nhiều một chút, ăn là coi thường bà nội.”
Chu Phù: “…”
Một bữa cơm tất niên kết thúc, Chu Phù ăn đủ loại đồ ăn đến no nê.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/duc-vong-chiem-huu-em/chuong-56.html.]
Mà Trần Kỵ “trêu chọc ” cô, cũng khá hài lòng.
Xuống bàn, Chu Phù đợi liền dựa theo trí nhớ của lên phòng ngủ ở lầu hai, mỗi tay Trần Kỵ xách một cái vali hành lý, theo phía cô, mang theo lên lầu.
Hai cái vali hành lý xách đến phòng ngủ của , lúc đang mở cửa dọn , Chu Phù bất chợt đưa tay bắt lấy cái vali hành lý của , đó kéo sang bên cạnh, cô từng phòng đó nửa năm.
Động tác mở cửa của đàn ông dừng , đuôi lông mày nhướng lên, “Shhh” một tiếng, hừ hỏi: “Có ý gì ?”
“Không ngủ chung phòng với ?”
Chu Phù “Ừm” một tiếng: “Em phòng riêng mà.”
Trần Kỵ buồn : “Gần sang năm mới , chơi ở riêng với ông đây ?”
Chu Phù nghiêm túc : “ , gần sang năm mới, lẽ cần tăng ca chứ ông chủ?”
Trần Kỵ thấp giọng tiếng: “Phẩm chất của truyền thống dân tộc Trung Hoa là cần cù, nỗ lực, gian khổ và phấn đấu, chẳng lẽ nên phát huy thật dịp Tết ?”
Trần Kỵ liế/m môi : “Theo như , giao thừa nên nghỉ nhất.”
“Đương nhiên, nếu em cảm thấy thích tăng ca ở phòng , đến phòng em cũng giống như , dễ chuyện, dáng vẻ của ông chủ, cũng kén chọn.”
Chu Phù: “…?”
Trần Kỵ suy nghĩ một chút, hỏi: “Hay là, em lo lắng căn nhà cũ cách âm , chúng tăng ca quá muộn sẽ quấy rầy bà nội nghỉ ngơi?”
Chu Phù: “???”
“Vậy em cứ yên tâm .” Trần Kỵ lưu manh, hất cằm về phía cửa sổ hành lang, ý bảo cô ngoài, “Em đây, Kim Đường đón giao thừa đến bình minh, cả đêm nay, tiếng pháo hoa sẽ ngừng.”
Chu Phù bất giác siết chặt lực kéo vali, cảm thấy lời gây sốc.
Trần Kỵ quả nhiên cũng phụ mong đợi của cô, cà lơ phất phơ tiếp tục : “Cho nên đêm nay lúc tăng ca, em cứ việc lớn tiếng một chút, ngoại trừ , ai thể thấy.”
——
Tác giả lời :
Bánh bao nhỏ đang đường tới! Hứa Tư Điềm và bé cún Lục cũng sẽ , đến lúc đó ghi chú rõ trong tiêu đề, thể lựa chọn xem xem theo sở thích nhé.