Trần Kỵ lái xe, phân tâm suy nghĩ quá nhiều, hơn nữa thói quen thẳng thắn với cô, liền thuận miệng : “Hôm đó vặn đến nhà Phó Kỳ Hữu một chuyến, trong tủ kính thủy tinh nhà thấy ví da cũ, đồng hồ đeo tay cũ, bên cạnh dán mấy tấm ảnh rừng trúc.”
“Lúc cảm thấy quen mắt, đồ vật quen thuộc, những chỗ trong ảnh cũng quen thuộc, khi khỏi cửa nhớ , mấy thứ đó chút giống với lúc cha dượng đánh mất, đặc biệt là chiếc đồng hồ , còn là quà dùng tiền tiêu vặt mua cho ông , ấn tượng còn sâu.”
“Sau khi nhớ những chuyện , tìm em chơi nhất ở Bắc Lâm, tìm lý do để dẫn đến ga một chuyến, quả nhiên phát hiện một chiếc lốp xe cải tiến giống hệt lốp bánh xe chụp năm đó.”
“Xe thiếu linh kiện, bỏ hoang lâu, những gì còn thiếu chính xác là những gì tìm thấy lúc đó.”
Mặt Trần Kỵ chút đổi, hàm răng vẫn nhịn siết chặt, giọng thẳng thắn: “Nếu thể phát hiện sớm hơn một chút thì .”
Như Chu Phù sẽ bắt nạt, vô duyên vô cớ chịu nhiều đau khổ như .
Bây giờ nhớ , trong lòng vẫn còn đau.
Chu Phù ý của , bởi vì chuyện của mà cho bầu khí nặng nề hơn. Cô đang chuyển đề tài khác, bỗng nhiên bắt trọng điểm khác trong lời của , khẽ nhíu mày: “Anh việc gì đến nhà Phó Kỳ Hữu thế?”
Chu Phù chớp mắt, trong đầu nhanh suy đoán, đợi trả lời, cô mở miệng tiếp tục hỏi: “Có bởi vì chuyện của em nên tìm để gây sự ?”
“…”
Yết hầu Trần Kỵ lăn lăn, môi mỏng mím, hiếm thấy dám lời nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/duc-vong-chiem-huu-em/chuong-55.html.]
Sơ suất, giấu lâu như , vẫn luôn giấu , cuối cùng vẫn lỡ miệng.
Chu Phù rời mắt, sợ quấy rầy lái xe, cũng hỏi nữa.
Bầu khí yên tĩnh kéo dài đến khi xe dừng cửa nhà bà nội Tô Tú Thanh, mới bà nội đón phá vỡ.
Chu Phù từ xe bước xuống , Tô Tú Thanh cửa, thẳng đến ghế phụ lái. Khi thấy Chu Phù, đưa tay nắm lấy tay cô, mặt bà nội từ đến nay vui vẻ hiếm thấy đỏ lên, câu đầu tiên thốt chính là: “Sao gầy như , so với lúc con học cấp ba còn gầy hơn.”
“Có ăn cơm ngon ?” Tô Tú Thanh một câu quan tâm, cho dù là lúc cũng chỉ ở chung với cô hơn nửa năm, đó còn xa lâu như , nhưng gặp mặt, một chút cũng cảm thấy xa lạ, thật sự coi cô như cháu gái ruột mà đối đãi, “Con bé thích ăn cơm, may mà A Kỵ ngày ngày hung dữ chằm chằm nên mới sẵn lòng ăn nửa bát như , mấy năm nay ai chăm sóc, thấy gầy hốc hác .”
Chu Phù cắn môi, hốc mắt cũng chua xót, nên mở miệng như thế nào, ngược Trần Kỵ bước khỏi ghế lái chậm hơn cô một bước, khi chuyển hết vali đến vali khác từ xe tới bên cạnh Chu Phù vài câu, bất chợt mở miệng, ngữ khí lười biếng: “Được bà nội, đừng quở trách cô , con sớm với cô .”
“Làm bà nội quở trách con bé chứ? Bà nội thương con bé mà.” Tô Tú Thanh , vỗ vỗ Trần Kỵ, “Thằng nhóc , bảo vệ thành như , một câu cũng nỡ để cho khác .”
Trần Kỵ thờ ơ đồng ý: “Vâng, nỡ, bây giờ con cũng dám cô .”
“…” Chu Phù nghiêng đầu trừng mắt liếc một cái.
Đuôi lông mày Trần Kỵ khẽ nhướng, nhân tiện trả thù cuộc chiến tranh lạnh giữa với cô ở xe, đắn báo cáo với Tô Tú Thanh: “Bà nội, bà xem, bây giờ lườm con mắt.”
Chu Phù: “…”
“Vậy còn đáng đời con , đổi bà bà cũng lườm con.” Tô Tú Thanh vỗ Trần Kỵ một cái, đó nắm tay Chu Phù, kéo cô nhà, “Bà để ý tới thằng nhóc nữa, tối nay bà nội một bàn đồ ăn ngon, mau nhà thừa dịp còn nóng ăn.”