Dục Vọng Chiếm Hữu Em - Chương 54
Cập nhật lúc: 2025-02-28 19:30:31
Lượt xem: 0
Sáng sớm hôm giao thừa, sau khi Trần Kỵ dẫn Chu Phù đến nghĩa trang thăm mẹ cô rồi hai người mới cùng nhau trở về Kim Đường.
Lúc này là Trần Kỵ lái xe trở về, Chu Phù đặc biệt nhét một thùng quà Tết.
Khi xe sắp đến đường núi Kim Đường, ký ức của Chu Phù đối với hoàn cảnh xung quanh bắt đầu rõ ràng.
Năm ấy lần đầu tiên cô tới Kim Đường, chính là đi con đường này.
Chu Phù ghé vào cửa sổ xe ngắm phong cảnh một lát, trong đầu không ngừng chiếu lại đủ loại hình ảnh lần đầu gặp Trần Kỵ.
Nhìn một lát, cô rời mắt, quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang lái xe.
“Trần Kỵ.”
“Hả?” Anh không quay đầu, vẻ mặt nhìn chăm chú hơn thường ngày rất nhiều.
“Bây giờ chúng ta có thể lái xe thẳng vào đảo không? Em nhớ năm đó lần đầu tiên đến đây, trợ lý của mẹ em nói đường quá hẹp, xe nhỏ không vào được.” Cho nên cô mới muốn xuống xe giữa chừng, cũng bởi vậy mà gặp thiếu niên nằm trên xe máy ven đường.
Trần Kỵ “Ừm” một tiếng, không nhanh không chậm kể cho cô nghe sự thay đổi mấy năm nay của Kim Đường: “Con đường năm đó quả thật không có cách nào thông với chiếc xe hơi lớn hơn một chút, sau đó anh thi đại học xong, tốn chút tiền mở rộng sửa chữa lại con đường này một lần.”
Không chỉ như vậy.
Chu Phù nghe vậy, lại nhìn ra ngoài cửa sổ xe theo bản năng.
Không chỉ có mặt đường rõ ràng rộng rãi không ít, còn trải nhựa đường, sạch sẽ bằng phẳng, không còn là đống đá và bùn rải rác như trước nữa, hai bên đường đều xây thêm rào chắn bảo vệ đàn hồi, năm mét một ngọn đèn đường, mười mét một camera, chỉ số an toàn tăng gấp bội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/duc-vong-chiem-huu-em/chuong-54.html.]
Chu Phù biết ba dượng của Trần Kỵ ở gần đây xảy ra chuyện rơi xuống.
Năm đó tình hình giao thông đoạn đường này quá tệ, phát sinh chuyện ngoài ý muốn cũng không ít, cộng thêm không có camera theo dõi mới để cho Phó Kỳ Hữu may mắn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật nhiều năm như vậy.
Trần Kỵ đặc biệt đi làm những chuyện này cũng là hợp tình hợp lý.
Trần Kỵ dường như biết cô đang suy nghĩ gì, liền thuận miệng nói: “Anh hẳn đã nói với em, lần đó ba dượng anh xảy ra chuyện ở gần đây.”
Chu Phù “Ừm” một tiếng, chăm chú nghe anh nói.
“Chính là năm đó, lần đầu tiên anh gặp em, chỗ xe anh đỗ.” Giờ phút này đã rất nhiều năm trôi qua, Trần Kỵ không hề bận tâm, giọng điệu bình thản, so với trước kia trầm ổn hơn không ít, “Khi đó cái cây phía sau anh vốn không có, là sau khi ông ấy gặp chuyện không may, anh cho người từ nơi khác dời tới, thật ra lúc ấy chỉ thiếu một cái cây như vậy, hơi có một cái cây cản lại, ông ấy hẳn sẽ không ngã xuống được.”
Trần Kỵ cười nhạt: “Em còn cố ý xin anh giúp ở chỗ đó, thật biết chọn chỗ, không giúp em cũng không được.”
Chu Phù trẻ con hất hàm với anh.
“Thật ra lúc đó anh đến hiện trường, đã biết chuyện của ông ấy không phải ngoài ý muốn.” Anh không nhanh không chậm nhớ lại, “Trên mặt đất có mấy vết bánh xe khá đặc biệt, anh chưa từng thấy ở Kim Đường, bên đường còn có những mảnh vụn nhỏ, cũng không giống như là đồ của Kim Đường. Sau khi lén chụp ảnh xong, anh giao đồ cho cảnh sát, sau đó tra cứu trên mạng rất lâu mới biết được là linh kiện xe máy, mấy vết bánh xe kia cũng là dấu vết đặc biệt mà lốp xe cải tiến mới có thể để lại.”
“Anh cũng từ khi đó mới bắt đầu đụng vào xe máy, chơi vài năm, nghiên cứu chút gì đó, liền nghĩ không chừng sau này có thể mèo mù gặp phải chuột c.h.ế.t (*), cho anh gặp người đã đụng ông ấy đêm đó ở Kim Đường này, cũng nói không chính xác.”
(*) Mèo mù gặp phải chuột chết: Mèo mù rất khó bắt được chuột nhạy bén, để nó gặp phải chuột c.h.ế.t hoàn toàn chỉ là may mắn, ẩn dụ về sự trùng hợp ngẫu nhiên, đúng lúc.
“Không ngờ cuối cùng thật đúng là gặp được.”
Chu Phù nghe được cẩn thận, theo lời của anh liền nói tiếp: “Sao anh phát hiện vậy?”