Chu Phù tự cho là nhiều như , luôn thể yên lòng một chút, nào ngờ sự chú ý của Trần Kỵ lệch lạc như .
Cô mới vỗ nhẹ hai cái xong, tay lòng bàn tay của bọc lấy, đó ngước mắt cô, nghiêm túc hỏi: “Em để cho cô vỗ em như ?”
Chu Phù sửng sốt một chút: “?”
“Em ngốc ?” Đầu lưỡi Trần Kỵ đẩy đẩy gò má, “Cứ để khác bắt nạt bừa bãi thế.”
Chu Phù mở to mắt: “Cái cũng đau.”
Ngữ khí Trần Kỵ chảnh: “Không đau cũng , ông đây cũng nỡ chạm em một tí.”
Chu Phù chặn đến mức lên tiếng, nên với như thế nào.
Trần Kỵ cũng cảm xúc của lúc đúng, chút để tâm chuyện vụn vặt, nhưng dù vẫn nỡ cô lo lắng, bàn tay to thò phía cô, ôm lòng , giọng nặng nề: “Được , đừng nghĩ cách dỗ dành , chuyện dỗ dành khác thích hợp cho em , dỗ dành em là , em lo lắng cái gì.”
Cuối cùng sự đồng ý của bác sĩ, Trần Kỵ cùng Chu Phù phòng phẫu thuật.
Trước khi , bảo bác sĩ lừa Chu Phù kiểm tra theo thông lệ.
Thừa dịp Chu Phù ở đây, thương lượng với đối phương, yêu cầu một phần nhỏ cánh tay .
Bác sĩ dự án nhiều năm như , đây là đầu tiên yêu cầu thái quá như thế.
chịu nổi Trần Kỵ kiên trì, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Chu Phù cũng tại bỗng nhiên nhiều kiểm tra lớn nhỏ như , dù khi xong bộ, qua gần nửa tiếng.
Khi trở phòng phẫu thuật, vẻ mặt bác sĩ và y tá về phía cô đều mang theo chút hâm mộ.
Tâm tình Trần Kỵ dường như xoa dịu, nhưng khi gặp mặt, vẫn dặn dò hết, cẩn thận đến mức giống như qua, nhiều hơn bác sĩ.
Toàn bộ ca phẫu thuật xong, mất gần ba tiếng.
Cũng may thật sự tính là đau, hơn nữa Trần Kỵ cùng, Chu Phù chút nào cảm thấy căng thẳng.
Mãi cho đến khi khỏi bệnh viện, Chu Phù mới thấy thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó Trần Kỵ đưa cô chơi ở Anh vài ngày.
Bởi vì trong thời gian trở về , đụng giờ cao điểm nước ngoài về nước ăn Tết, vé máy bay đặt hết sớm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/duc-vong-chiem-huu-em/chuong-51.html.]
Vốn ở nước ngoài một thời gian cũng cả, nhưng nghĩ đến năm nay đưa Chu Phù về Kim Đường ăn Tết, Trần Kỵ đơn giản bảo Lục Thiên Sơn sắp xếp máy bay cho .
Cho dù gia cảnh của Chu Phù hơn nữa, cũng từng loại máy bay riêng .
Lúc lên còn mới lạ, thuận miệng : “Vậy mà chỉ chúng .”
Trần Kỵ lười biếng ở một bên, nhạo một tiếng: “Không tiếp viên hàng nam ngoại hình trai, đáng tiếc ?”
Khóe môi cô gái cong lên, áp nắm lấy vành tai : “Hôm đó ?”
Trần Kỵ liế/m môi , giọng chua xót kiêu ngạo: “Không chỉ thấy, còn chuẩn tính món nợ .”
Ngày đó bởi vì lo lắng cho ca phẫu thuật của cô, tâm tình so đo với cô, nhưng cũng nghĩa là cứ như quên .
“?”
Chu Phù sửng sốt, đợi kịp phản ứng, xương cổ tay nắm chặt, lập tức ấn về phía cửa sổ máy bay.
Lòng bàn tay ấm áp của cô gái nhỏ dán mặt thủy tinh lạnh lẽo, đàn ông trói buộc trong lòng, thể động đậy chút nào.
Chỉ thể mặc cho ở phía bắt đầu càn.
Trần Kỵ điên , cô cũng điên .
Chu Phù chỉ cảm thấy mắt ngừng tầng mây bay qua.
Mà bên tai, là lời thì thầm trầm khàn mang theo chút quyến rũ của Trần Kỵ: “Em yêu, ngoài , mỗi một đám mây đều chứng kiến yêu em.”
Cô gái nhỏ ngoại trừ phát chút âm thanh khống chế mới tràn khỏi miệng, cắn chặt môi dám thêm nửa chữ nữa.
Thật lâu , đàn ông cầm một cái chăn bọc cô .
Còn thì quần áo gọn gàng ở một bên, thờ ơ cầm khăn giấy nhẹ nhàng lau vết nước.
Vừa lau, như với cô: “Còn nhớ lúc em mới đến Kim Đường, trong bữa cơm đầu tiên chúng cùng ăn, bà nội gì ?”
Lúc Chu Phù cách nào suy nghĩ, bĩu môi lên tiếng.
“Bà nội , lúc hai tuổi ôm em, em ướt cả .” Trần Kỵ dừng một chút, cụp mắt liếc vết nước , “Không nghĩ tới hơn hai mươi năm , em … A.”
Người đàn ông hừ một tiếng, ngáp : “Em đúng là quên ý định ban đầu.”