Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Dục Vọng Chiếm Hữu Em - Chương 50

Cập nhật lúc: 2025-02-27 05:09:54
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngay cả sự êm dịu cho nổi da gà, cũng thể mặt đổi sắc miệng.

 

Chu Phù nhịn : “Anh học cái thế?”

 

Trần Kỵ : “Anh yêu đương lúc mười sáu mười bảy tuổi thích những thứ như , lúc chúng kịp , bây giờ bổ sung.”

 

Chu Phù cong mí mắt, cũng học theo động tác thường với , vươn hai tay bóp mặt : “Anh mấy tuổi Trần Kỵ.”

 

Người đàn ông cũng cúi đầu khẽ hai tiếng: “Sao, chê hợp thời ?”

 

Chu Phù mím môi, đáy mắt tràn đầy ý .

 

Trần Kỵ đợi cô trả lời, giọng chút ngang ngược: “Không hợp thời cũng .”

 

Chu Phù bây giờ quen chăm sóc, thói quen hề bất kì gánh nặng tâm lý nào.

 

mỗi tối cô với tăng ca cũng vô cùng vất vả.

 

Chịu mệt nhọc, yêu cầu như thế nào, cô liền phối hợp như thế đó.

 

Mồ hôi trả giá ít hơn , ngày hôm còn sức lực nhúc nhích , coi như là tai nạn lao động, ông chủ chịu trách nhiệm, chẳng là đương nhiên .

 

Ngày nghỉ thứ ba, Chu Phù bắt đầu phấn khích chuẩn về Kim Đường ăn Tết, dùng tiền thưởng cuối năm của đặt mua nhiều đồ Tết, những thứ như câu đối xuân, decal trang trí Tết và đèn lồng đỏ cũng mua ít, cả nhà nhất thời vui sướng.

 

Lúc cơm trưa, Trần Kỵ gắp thức ăn cho cô, với cô hai chuyện: “Trước khi về Kim Đường ăn Tết, chúng đến chỗ em cúng một chuyến.”

 

Vẻ mặt Chu Phù trong nháy mắt trở nên nghiêm túc: “Sao bỗng nhiên nhớ tới chuyện thế?”

 

“Đều đưa con gái cưng của bà về quê gặp phụ . Anh là con rể, dù thế nào cũng cúng bà một chuyến.” Trần Kỵ dừng một chút, “Còn lời cảm ơn với bà nữa.”

 

Chu Phù chớp mắt, nhướng mi bình tĩnh .

 

“Cảm ơn bà đưa em đến thế giới , cảm ơn bà đưa em đến Kim Đường một cách an cuối cuộc đời.”

 

Lúc bệnh của nặng, nặng đến mức thể dùng ý chí của để kiểm soát, thời gian đầu óc tỉnh táo càng ngày càng ít, cũng may bà vẫn suy nghĩ Chu Phù.

 

Bây giờ nhớ , khi đó nếu bà đưa Chu Phù đến Kim Đường, cô vẫn sẽ bất giác rời , mà Chu Phù từng quen Trần Kỵ đó, nửa đời lẽ đều nơi nương tựa, một lẻ loi, vất vả hết cuộc đời khó khăn .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/duc-vong-chiem-huu-em/chuong-50.html.]

 

Chu Phù một tiếng “Được”.

 

Trần Kỵ còn : “ khi gặp em, còn Anh một chuyến.”

 

Chu Phù nhất thời kịp phản ứng: “Hả?”

 

Trần Kỵ hất cằm với cô: “Vết sẹo tay, còn nhiều thời gian nữa, hôm qua bên Anh liên lạc với một chuyến .”

 

“Làm điều đó một khi gặp em, đừng để bà thấy lo lắng cho em.”

 

Chu Phù nặng nề gật đầu.

 

Việc tuy là Trần Kỵ , kết quả máy bay đến Anh, rõ ràng lo lắng cũng là .

 

Tình huống phẫu thuật sẽ đau, bác sĩ sớm thông báo với .

 

tâm lý chuẩn từ lâu, vẫn khó tiếp nhận.

 

Trái Chu Phù đường vui chơi giải trí ngừng. Lúc thì chằm chằm phim hoạt hình màn hình chỗ , phổ cập cho tên Ultraman nào nên gọi là gì, lúc thì lặng lẽ tiến đến bên tai cho tiếp viên hàng nam mới lấy sữa cho ngoại hình trai.

 

Toàn bộ quá trình, phản ứng của Trần Kỵ đều nhạt.

 

Một lát , Chu Phù mặc kệ, hai tay kéo lấy gương mặt , về phía : “Có ý gì? Anh để ý tới em ?”

 

Trần Kỵ nhếch môi nhạt, chỉ là nụ chạm tới đáy mắt: “Anh nào dám để ý tới em chứ?”

 

Người đàn ông cuối cùng cũng vài lời.

 

Chu Phù suy nghĩ một chút, chỉ màn hình kiểm tra mấy cái tên của Ultraman, thần sắc Trần Kỵ lười biếng, mặc dù hăng say, nhưng vẫn vô cùng phối hợp đối đáp trôi chảy.

 

Mỗi một chữ cô với , mặc kệ nhàm chán , quan trọng , đều thể nhớ rõ.

 

Thật Chu Phù thật tâm tình khác thường là bởi vì cái gì, cô vẫn chuyện với , chỉ là khuấy động khí một chút, để cần để ý như . Giờ phút mềm giọng xuống, cô bẻ ngón tay khớp xương rõ ràng của chơi, : “Anh đừng lo lắng, em sợ đau như .”

 

“Thật mà.” Sợ tin, Chu Phù tiếp tục nghiêm túc bổ sung, “Hơn nữa Lăng Lộ Vũ với em, khi còn nhỏ và Thân Thành Dương cùng leo cây, từ cây trượt xuống, chân vỏ cây cọ một đường dài, để sẹo cũng sâu, đó lúc học đại học phẫu thuật xóa sẹo vài , thật sự đau mà.”

 

“Giống như thế .” Chu Phù vỗ lòng bàn tay Trần Kỵ hai cái, “Giống như là cảm giác đau đớn , khi đó cũng vỗ qua em, để cho em cảm nhận một chút sức lực, em cảm thấy cũng .”

Loading...