Dựa Vào Rút Thăm Nằm Thắng Ở Thập Niên 70 - Chương 17: Chương Bù
Cập nhật lúc: 2024-09-01 13:15:22
Lượt xem: 10
Thẩm Thiên Bách chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên, hắn dùng tay che đi khuôn mặt sưng đỏ của mình, thẹn quá thành giận nói : “Em vừa mới bị người ta đánh, anh không hỗ trợ thì tôi còn đứng chỗ này nói mát!”
Nếu không phải xem ở đối phương về sau sẽ phú khả địch quốc, hắn đã sớm trở mặt!
Thẩm Chi Sơ đem oán khí của hắn xem ở trong mắt, trên mặt tươi cười càng sâu, “Hôm nay chú không chịu đốn đánh này, vạn nhất về sau người ta còn tâm tới tìm cậu thì làm sao bây giờ? Anh đây cũng là muốn tốt cho chú thôi!”
Tuy rằng ngoài miệng là nói như vậy, kỳ thật hắn cũng cảm thấy chú em họ nhà mình chính là thiếu giáo huấn.
Không trải qua đòn hiểm của xã hội, sao có thể trưởng thành?
“……” Thẩm Thiên Bách xoa xoa gương mặt phát đau của mình, hắn cảm thấy lời này của anh họ có vài phần đạo lý, vì thế lại oán hận nhìn anh họ mình vài lần mới bỏ qua.
Một phía khác, bốn anh em nhà họ Triệu đánh người xong tâm tình sung sướng đi về nhà.
Triệu Đào Hoa thấy bọn họ một đám thần thái sáng láng, đáy lòng tràn ngập nghi hoặc.
Triệu chính Bắc vẫy vẫy tay về phía cô, gọi cô vào trong phòng ở của mình.
Phòng không lớn, trừ bỏ một cái giường đất, thì không còn bất cứ thứ gì, nhưng so với các phòng khác, phòng này được quét dọn đến sạch sẽ sáng ngời.
“Anh Tứ, anh tìm em có việc gì sao?” Triệu Đào Hoa tò mò quét mắt nhìn phòng ở của ông anh thứ tư này của mình một vòng, cuối cùng mới đem ánh mắt dừng ở đầu tóc lộn xộn của Triệu Chính Bắc.
Triệu Chính Bắc như là không thấy sự chú ý của em gái mình là gì, hắn khom lưng từ một cái hòm đặt trên giường đất lấy ra một cái kẹp tóc hình hoa màu hồng đào đưa cho cô : “Đây là người khác đưa, vẫn là đồ mới, em cầm dùng đi.”
“?”Triệu Đào Hoa nhận lấy chiếc kẹp hoa này đánh giá một phen, nhịn không được nhỏ giọng hỏi : “Cái này không phải là cô gái nào đưa cho anh làm tín vật đính ước đi?”
“……”
Cô thấy biểu tình của đối phương cứng lại, liền biết chính mình đây là đoán đúng rồi……
𝕳-𝕿-𝕶-𝕿
“Cái này em không dùng được, nếu để cho con gái nhà người ta thấy đồ của mình mang ở trên người người khác như vậy người ta bị thương tâm a.” Triệu Đào Hoa đem đồ vật thả lại trong tay của hắn, đáy lòng đã bắt đầu hùng hùng hổ hổ lên.
Theo giới thiệu trong sách, ông anh trai Triệu Chính Bắc của nguyên thân là một kẻ đào hoa đặc biệt tràn đầy, là một nam nhân vừa đa tình vừa lãng mạn.
Đặc biệt là đôi mắt nhỏ thâm thúy lại u buồn kia, quả thật có thể đánh mê một tảng lớn các cô gái mới lớn, ngay cả trong nhóm thanh niên trí thức các nam thanh niên trí thức đều cảm thấy không bằng hắn.
Loại này nam nhân đã đa tình lại thích giả vờ thâm trầm này là loại người đời trước cô khinh bỉ nhất, nếu như bình thường, khi biết lai lịch của chiếc cặp hoa này cô đã sớm một chân đá qua đi, làm gì để cho hắn vẫn còn êm đẹp đứng ở chỗ này nói chuyện?
Thấy em gái thật sự không cần, Triệu Chính Bắc không nghĩ giải thích quá nhiều, hắn cũng không ép buộc cô, liền thuận tay đem cặp hoa ném vào hòm trên giường đất, lại từ bên trong lấy ra một lọ kem bảo vệ da.
“Cái này chắc em muốn đi? Đây chính là anh tự bỏ tiền ra mua.”
“??”Triệu Đào Hoa nhìn về hộp kem bảo vệ da trong tay hắn, có chút không hiểu được vì sao tự dưng hắn lại tốt với mình như vậy.
Quan hệ của mấy anh em nhà họ Triệu giống như không có thân thiết như vậy đi?
Tuy nhiên gần đây gió lớn, mặt sẽ bị khô sạm, hiện giờ có một lọ kem bảo vệ da ở ngay trước mắt, Triệu Đào Hoa chỉ do dự một cái chớp mắt liền nhận lấy.
“Cảm ơn anh, anh đối với em thật tốt.”
Nhìn nụ cười ngọt ngào trên mặt em gái, khóe mắt Triệu Chính Bắc không khỏi giật giật, hắn vội vàng đem vật nhét vào trong cô, rồi lên tiếng đuổi người : “Biết anh tốt như vậy thì về sau ít đi bắt nạt anh, anh muốn ngủ, em đi ra ngoài trước đi.”
Giọng nói ghét bỏ của hắn làm cho Triệu Đào Hoa không cảm nhận được mối quan hệ của hắn cùng nguyên thân có bao nhiêu tốt. Triệu Đào Hoa ôm lọ kem bảo vệ da đi ra khỏi phòng anh trai, vẫn không nghĩ ra được vì sao đối phương lại đưa cho cô đồ vật quý như vậy…
*
Vài ngày sau.
Mặt trời chói chang trên cao, ánh vàng rực rỡ của ruộng lúa mạch, trên đất mọi người đang múa may lưỡi hái cắt lúa mạch.
Đối với nông dân mặt chấm xuống đất lưng hướng lên trời tới nói, thu hoạch vụ thu là thời gian giữa năm bận rộn nhất, cũng là thời điểm mọi người chờ mong nhất.
Trong khoảng thời gian này, Triệu Đào Hoa chỉ phụ trách đưa cớm cho người nhà làm việc trong đất.
Buổi trưa, cô đi trên đường ruộng giữa những đám lúa mạch, cảm giác chính mình sắp bị nóng thành cẩu, nhưng khi tưởng tượng người nhà mình đang vất vả lao động ngoài ruộng thì một chút vất vả này trong nháy mắt cô cảm thấy không đáng nhắc tới.
Sợ ngày quá nắng phơi đến đa, hôm nay trước khi ra cửa cô cố ý đội lên đầu một cái mũ rơm to, cả khuôn mặt cô đều ở dưới bóng râm của vành mũ, làm người đi đường không nhìn rõ được cô là ai, chỉ có thể từ thân hình của cô nhận ra là một cô gái nhỏ xinh mà thôi.
Làm thanh niên trí thức mới tới, Thẩm Chi Sơ đi theo phía sau một đàn anh thanh niên trí thức học cách cắt lúa mạch, sóng lúa trước mắt liếc mắt một cái không nhìn thấy điểm cuối, nhìn đến hoa mắt. Hắn vội vàng nghiêng đầu muốn hòa hoãn một chút, vừa vặn đụng phải Triệu Đào Hoa đi ngang qua nơi này.
Bởi vì có mũ che chắn, hắn cũng không biết ở dưới vành mũ kia đúng là người mà hắn luôn tâm tâm niệm niệm.
Không biết vì sao, trong lòng hắn bỗng liên hoảng sợ, lo lắng, ngay sau đó đầu đau như muốn nứt ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dua-vao-rut-tham-nam-thang-o-thap-nien-70/chuong-17-chuong-bu.html.]
Đoán chính mình khả năng lại muốn phát bệnh, hắn lập tức ném xuống lưỡi hái, một tay xoa huyệt Thái Dương, quay sang đàn anh thanh niên trí thức bên cạnh xin nghỉ.
Đứng ở một bên, đàn anh thanh niên trí thức kia nhìn thấy sắc mặt trắng bệch cùng bộ dáng hoảng sợ vội nâng cánh tay hắn hỏi : “Thanh niên trí thức Thẩm, cậu bị sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái?”. Toàn bộ thanh niên trí thức đều biết vị trước mắt này thân phận không đơn giản, nếu hắn thật sự xảy ra chuyện gì, vậy thì vị đàn anh thanh niên trí thức này quả thật không có cách nào giải thích với lãnh đạo công xã a…
“Tôi không có việc gì, chỉ cần trở về nằm một lát là được.” Thẩm Chi Sơ chịu đựng xúc động muốn nôn mửa, một lòng chỉ nghĩ nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Nhưng cánh tay của hắn bị đối phương lôi kéo, đi không được.
Sợ phải gánh trách nhiệm, đối phương vẫn luôn không dám buông tay, còn cất tiếng hô to lên : “Người mau tới a! Thanh niên trí thức Thẩm té xỉu!”
“……” Còn chưa bị té xỉu, Thẩm Chi Sơ nghe tiếng hô to đinh tai nhức óc kia, chỉ cảm thấy đầu mình “Ong ong” đến đau.
Nếu đối phương lại kêu hai tiếng, phỏng chừng hắn liền thật sự hôn mê……
Lúc này, nghe tiếng tới vài người, mọi người thấy thế chạy nhanh tới hỗ trợ, trong đó liền đang ở gần đây làm việc Chu Minh Lan.
Bà một cái đi nhanh tiến lên, lập tức bóp chặt huyệt Nhân Trung của Thẩm Chi Sơ, động tác vừa nhanh vừa tàn nhẫn không cho đối phương bất luận cơ hội nào phản bác.
Thẩm Chi Sơ đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Ở chỗ cách bọn họ mấy mét, Triệu Đào Hoa cũng nghe tới tiếng kêu cứu vừa rồi, nhưng cô còn đang vội vàng mang cơm đến cho người nhà, vì vậy cũng không thò lại gần xem náo nhiệt. Chờ đến khi cô đến ruộng lúa mạch mấy ông anh trai mình phụ trách cắt liền trợn tròn hai mắt.
Chỗ nhà người khác phụ trách lúa mạch đã được cắt đến giữa ruộng, chỉ có mảnh ruộng nhà cô phụ trách gần như vẫn còn nguyên tại chỗ.
Mà bốn ông anh trai của cô còn đang ngồi dưới đất nghỉ ngơi, bộ dáng nhàn nhã cùng những người cùng thôn khác khí thế ngất trời làm việc quả thật là đối lập với nhau…
Bọn họ đã đồng ý với mẹ cô sẽ đến trong đất làm việc, nguyên lai dùng biện pháp này? Sớm biết rằng bọn họ như vậy thì cô sẽ không mang bữa trưa đến đâu, quả thật là lãng phí lương thực.
Cô hít một hơi thật sâu, khuôn mặt nhỏ trầm trầm không có nửa nụ cười, “Ăn cơm, mấy anh mau tới anh đi.”
Nghe được có cơm có thể ăn, bốn anh em họ Triệu nhanh chóng tề tụ đến trước mặt em gái, trên mặt bọn họ không hề có chút hổ thẹn nào.
“Em gái, hôm nay ăn cái gì a?” Triệu Chính Đông là cái đồ tham ăn, hắn rướn dài cổ nhìn vào giỏ tre trong tay Triệu Đào Hoa, đã sớm không có thần thái ốm yếu như vừa xong.
Nghĩ đến chân cẳng của Triệu Chính Nam không tốt, đầu tiên Triệu Đào Đào đưa cơm cho hắn, hai khối bánh bột ngô lại thêm một đĩa dưa muối, chính là phần cơm trưa của mỗi người.
Chỉ một lát sau cơm trưa đều phát xong rồi, lúc này Triệu Đào Hoa mới nhìn phía bốn phía nghi hoặc hỏi: “Mẹ không phải làm việc cùng các anh sao? Mẹ đâu?”
Triệu Chính Đông trong miệng nhai bánh bột ngô, hàm hồ nói: “Mẹ nói đi đón em, em không thấy mẹ sao?”
Triệu Đào Hoa lắc đầu, tỏ vẻ chính mình không nhìn thấy.
Nghĩ đến vừa rồi trên đường đến đây hình như có người té xỉu, trong lòng cô không khỏi lộp bộp một chút.
Ngay sau đó xoay người chạy như bay về chỗ mới xảy ra chuyện kia…
Trong phòng y tế đơn sơ của đồn điền Đông Sơn Truân, Thẩm Chi Sơ đang nhắm chặt mắt hôn mệ ở bên trong.
Ngoài cửa phòng y tế đứng vây đầy người, trên mặt bọn họ đều là tò mò, đều muốn biết tình huống bên trong như thế nào?
Bên canh giường bênh của Thẩm Chi Sơ đang đứng một người, không phải ai khác, đúng là Chu Minh Lan.
Lúc này, vẻ mặt Chu Minh Lan giống như đưa đám, nôn nóng vô cùng, bà chỉ hy vọng tên thanh niên trẻ đang nằm trên giường kia nhanh chóng tỉnh lại, ngàn vạn đừng ăn vạ bà.
Bà cũng không nghĩ tơi, mình có tâm làm việc tốt lại thành chuyện xấu, ấn nhân trung làm cho người ta trực tiếp bị ấn đến hôn mê.
Nếu sớm biết rằng tên nhóc con có diện mạo đẹp này là anh họ của thằng nhóc Thẩm Thiên Bách kia, có nói gì bà cũng sẽ không thèm xen vào việc của người khac như vậy!
Hiện giờ, thật là hết đường chối cãi……
Bác sĩ trong trạm y tế cầm ống nghe đặt trước n.g.ự.c Thẩm Thiên Bách, ông ta nghe từng chút từng chút một, sau khi kiểm tra một phen rốt cuộc đưa ra kết luận.
“Thanh niên trí thức Thẩm chỉ là bị đau quá nên ngất xỉu, không có chuyện gì lớn, nếu thím không yên tâm có thể đưa anh ta đến bệnh viện huyện kiểm tra một cái.”
Nghe thấy người không có việc gì, Chu Minh Lan tức khắc nhẹ nhàng thở ra, bà vỗ vỗ bộ ngực, đối với vị bác sĩ trẻ này cảm động đến rơi nước mắt : “Tiểu Da, thật cảm ơn cháu a, nếu nơi này không còn việc gì, vậy thím đi về trước.”
“Thím,thím vẫn không thể đi, chờ người nhà bệnh nhân tới, thím lại đi.” Vị bác sĩ Da này cũng biết một chút lịch sử của cái làng này, mấy ngày hôm trước hắn còn giúp Thẩm Thiên Bách xử lý vết thương đâu, hôm nay lại phải chẩn trị cho thanh niên trí thức Thẩm.
Này, người nhà họ Triệu quả thật không thể chọc…
Nếu hắn thật sự thả cho Chu Minh Lan chạy, vạn nhất người nhà họ Thẩm tìm hắn tính sổ vậy thì phiền toái.
Hắn gánh không dậy nổi phần trách nhiệm này.