Dựa Vào Rút Thăm Nằm Thắng Ở Thập Niên 70 - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-05-04 11:48:36
Lượt xem: 102
Triệu Miêu Miêu chậm rãi nuốt đồ ăn ngon trong miệng xuống, cô ta cực kỳ kinh ngạc nhìn về phía Triệu Đào Hoa, đồng thời trong lòng cô ta dâng lên một loại dự cảm không tốt cho lắm.
Nếu để cho anh Thiên Bách nếm đến đồ ăn Triệu Đào Hoa làm, anh ấy có thể một lần nữa lựa chọn ở bên cạnh Triệu Đào Hoa hay không?
Có phỏng đoán như vậy, cô ta làm trò trước mặt lão thái thái, cố ý nói : “ăn ngon là ăn ngon, nhưng bất quá chị họ lấy tiền từ đâu ra đổi dầu mè với người khác?”
Ăn đồ của mình làm lại còn ở chỗ này gây sự? Triệu Đào Hoa khẽ nhíu mi cong nhìn về phía cô ta mở ra bàn tay, “Món này dùng dầu mè của tôi, vừa rồi mấy người nhà cô đều ăn một ngụm, trả cho tôi một mao tiền.”
“……” người một nhà lão nhị nhà họ Triệu đều trừng lớn hai mắt không dám tin tưởng nhìn về phía Triệu Đào Hoa, giống như lời cô nói có cái gì đó rất khó hiểu.
Lý Anh “Bang” một cái đập đũa xuống bàn, bà ta hận không thể đem miếng ăn vừa nuốt vào trong bụng kia nhổ ra.
“Bằng gì phải đưa cho mày tiền? Chúng tao lại không phải bắt mày phải cho dầu mè vào đồ ăn!”
“Lúc nãy mẹ tôi đã nói dầu mè của tôi, mấy người biết như vậy mà vẫn còn ăn, đương nhiên phải trả tiền.” Triệu Đào Hoa chớp chớp cặp mắt đẹp nhìn cực kỳ vô tội, đáy lòng cảm thấy cực kỳ thống khoái.
Lão nhị phục hồi tinh thần lại trước tiên, hắn ta duỗi tay đẩy đẩy vợ mình để cho bà ta bỏ tiền, Lý Anh nhìn về phía Tiền Bảo Như, thấy lão thái thái căn bản không tính toán hỗ trợ nói chuyện, chỉ có thể cắn chặt hàm răng từ trong túi móc ra một mao tiền, không tình nguyện mà đưa cho Triệu Đào Hoa.
“Tôi thấy đứa nhỏ này thật là muốn tiền muốn đến điên rồi đi.”
Triệu Đào Hoa lười chú ý đến lời nói của bà tà, cô nhận lấy tiền cất vào bên trong túi, liền không quan tâm đến ai, bắt đầu ăn cơm.
Tự nhiên bị mất đi một mao tiền, Lý Anh hoàn toàn hết muốn ăn, bà ta tức giận nhìn toàn bộ người nhà lão tứ, chỉ hy vọng phân gia nhanh lên, để cho bọn họ nhanh thoát khỏi cả gia đình như quỷ hút m.á.u này…
Buổi tối trước khi đi ngủ, Triệu Đào Hoa lại tiến vào không gian dùng 1 điểm tích quay một lần phần thưởng.
“Đinh ~” một tiếng, theo đĩa quay dừng lại chuyển động, một hộp sắt nhỏ từ trong chỗ nhận phần thưởng lăn ra tới.
Triệu Đào Hoa cầm lấy hộp sắt mở ra liền nhìn thấy bên trong đựng chính là hồng trà.
Lúc này bên tai cô lại vang lên tiếng của máy móc, theo âm thanh cô quay đầu lại liền nhìn thấy rất nhiều trứng gà đặt ở chỗ nhận thường, cô nhìn qua đặc biệt thèm.
“Chúc mừng may mắn đạt được khen thưởng trứng gà hai mươi quả.”
“Chỗ trứng gà này đều là của tôi?” Triệu Đào Hoa kinh ngạc cầm lấy một quả trứng gà đánh giá nửa ngày, trứng gà nóng hầm hập, cùng với trứng gà vừa mới được đẻ xong không có gì khác nhau.
Hồng trà còn thêm trứng gà, đây là muốn cô làm món trứng luộc lá trà?
Mà trả lời lại câu hỏi của cô, vẫn cứ chỉ có trầm mặc.
Trứng gà mục tiêu quá lớn, lá trà lại quá quý, cô đem mấy thứ này toàn bộ đặt ở chỗ chứa đựng trong không gian, căn bản không chuẩn bị làm món trứng gà luộc trong lá trà, bởi vì như vậy quá lãng phí nguyên liệu.
Buổi sáng ngày thứ năm, ở bên chỗ cách ủy hội truyền đến tin tức, Thẩm Thiên Bách bởi vì làm loạn quan hệ nam nữ nên đã bị xóa tên khỏi trường tiểu học công xã, hơn nữa hắn còn phải viết phê bình kiểm điểm trước toàn bộ đồn điền.
Tin tức này sau khi truyền ra, toàn bộ đồn điền Đông Sơn giống như bật lửa đốt nồi.
Nhà họ Thẩm kia chính là nhà có bối cảnh, mọi người đều đoán không ra Ngô Quảng Ninh làm như vậy rốt cuộc có ý đồ gì?
Mà trong một gian phòng ở nhà họ Thẩm, Vương Tiểu Vân đang ngồi ở mép giường đất khóc đến thương tâm.
Bà ta vốn tưởng rằng nhà mẹ đẻ có thể giúp đỡ đem công việc của con trai có thể giữ lại được nhưng kết quả căn bản không làm được gì.
Hiện tại thật là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Thẩm Viễn Chinh bị bà ta khóc đến não cũng đau, hắn trực tiếp mặc vào áo khoác liền phải đi ra ngoài.
Vương Tiểu Vân thấy thế lập tức tiến lên cản người, “Ông làm gì? Con trai ông đã xảy ra chuyện lớn như vậy, ông một chút cũng không nóng nảy là sao?”
Thẩm Viễn Chinh nâng cánh tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ, biểu tình sớm đã trở nên không kiên nhẫn, “Bà có phải đã quên hay không? Hôm nay đứa nhỏ Chi Sơ kia đến chúng ta nơi này, tôi cần phải đến nhà ga tiếp người.”
Vương Tiểu Vân vừa nghe vội vàng buông tay, nước mắt tức khắc thu trở về, “Ông không nhớ nhầm ngày chứ? Là hôm nay sao?”
“Tôi không nhớ lầm, trong chốc lát đại đội trưởng đi cùng với tôi.” Thấy bà vợ mình rốt cuộc không còn khóc nữa, Thẩm Viễn Chinh cất bước đi vội, ông ta chỉ nghĩ mau rời khỏi nơi thị phi này, “Bá thành thật ngốc ở nhà, việc của Thiên Bách chờ tôi trở lại lại nói.”
Hiện giờ loại tình huống này, Vương Tiểu Vân liền tính có sốt ruột đi nữa cũng chẳng có tác dụng gì, bà ta đành phải ngoan ngoãn gật đầu, chờ chồng mình đón người trở về lại thương lượng đối sách.
Đồn điền Đông Sơn ở vào phía tây Đông Bắc, thuộc quản lý của huyện Thanh Sơn.
Xe lửa từ Kinh Thị đi qua huyện thanh sơn mỗi ngày cũng chỉ có duy nhất một chuyến.
𝕳-𝕿-𝕶-𝕿
Khi Thẩm Viễn Chinh cùng đội trưởng đội sản xuất Trần Hòe đuổi tới nhà ga, xe lửa đã vào trạm.
Một đám thanh niên trí thức trên n.g.ự.c mang theo một đóa hoa lớn màu đỏ, trên vai cõng bọc hành lý vẻ mặt hưng phấn đi ra khỏi cổng nhà ga.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dua-vao-rut-tham-nam-thang-o-thap-nien-70/chuong-12.html.]
Thẩm Viễn Chinh duỗi dài cổ tìm kiếm thân ảnh quen thuộc của cháu trai nhà mình, thẳng đến khi một nam nhân cao lớn tuấn lãng đi theo dòng người kích động đến gần hớn, nôn nóng trên mặt hắn mới có ý cười.
“Chi Sơ, chú ở chỗ này đâu!”
Thẩm Chi Sơ nghe tiếng quay đầu, khi nhìn đến Thẩm Viễn Chinh trong nháy mắt đó hắn xán lạn cười, bước nhanh đi qua.
“Chú, đã lâu không thấy.”
Thẩm Viễn Chinh nhìn cháu trai đã lâu không gặp một hồi lâu, nặng nề chụp bàn tay lên vai hắn, hốc mắt Thẩm Viễn Chinh có chút hồng : “Đúng là nhiều năm rồi chúng ta không gặp, cha cháu mấy năm nay vẫn tốt đi?”
Nhắc tới vị trong nhà kia, tươi cười của Thẩm Chi Sơ cứng lại, nhưng ngay sau đó lại khôi phục lại như bình thường : “Thân thể của ba cháu không tồi, khá tốt.”
Thẩm Viễn Chinh nhìn ra được cháu trai không muốn nhiều lời, ông ta vội vàng lấy hành lý trong tay hắn để lên trên xe bò, sau đó giới thiêu hắn cùng Trần Hòe một chút.
Trần Hòe nhìn thanh niên trẻ tuổi trước mắt mình, hắn chỉ cảm thấy người ta là người thành phố căn bản không giống người nhà quê bọn họ.
Liền lấy Thẩm Thiên Bách so sánh, đồng dạng đều là họ Thẩm nhưng khí chất cùng diện mạo không thể nào đánh đồng được với Thẩm Chi Sơ.
Đặc biệt đôi mắt đào hoa tự mang phong lưu của hắn, không chừng sẽ mê đảo không ít con gái lành trong thôn hắn đâu?
Lúc này, lại có hai nam một nữ đi vào trước người Trần Hòe, bọn họ cũng là thanh niên trí thức xuống đồn điền Đông Sơn.
Sau một phen giới thiệu, vài người lên xe bò đi về đồn điền Đông Sơn.
Có thể là lần đầu tiên xuống nông thôn, trừ bỏ Thẩm Chi Sơ bên ngoài, những người khác đều rất hưng phấn, trên mặt mỗi người tràn đầy thanh xuân tràn đầy tinh thần phấn chấn.
Diện mạo cùng tinh thần của bọn họ đã thành công lấy lòng được Trần Hòe, trái lại Thẩm Chi Sơ, từ khi hắn lên xe bò liền nhắm mắt, không có một chút tinh thần nào giống như khi vừa mới gặp mặt kia. Cái này làm cho ấn tượng tốt của Trần Hòe với thanh niên trí thức suy giảm, đồng thời đánh dấu hắn thành dạng công tử không biết làm gì.
Mà giờ phút này, nội tâm Thẩm Chi Sơ chính là bực bội.
Hắn đã không nhớ rõ đây là lần thứ mấy hắn cố nhắm mắt lại cưỡng bách chính mình ngủ.
Chính là mỗi một lần ngủ hắn đều không mơ thấy Triệu Điềm Điềm.
Nếu về sau sẽ không còn được gặp lại cô, hắn biết chính mình nhất định sẽ nổi điên……
Đường đất gập ghềnh ổ gà, hai bên là đồng ruộng ánh vàng rực rõ, trải qua hai giờ ngồi xe bò xóc nảy, nguyên bản tinh thần phấn khởi nhóm thanh niên trí thức đã héo như cà tím, vẻ mặt đều là màu đất.
Đặc biệt là vị nữ thanh niên trí thức ngồi ở giữa Lâm m, cô ấy vừa tiến vào trong làng liền bắt đầu nôn mửa, đầu tóc hỗn độn xứng với khuôn mặt nhỏ trắng bệch làm cho người khác nhìn liền thấy đáng thương.
Nam thanh niên trí thức trong nhóm thấy thế, sôi nổi đưa nước, đưa kẹo hỏi han ân cần, chỉ có Thẩm Chi Sơ nhíu chặt mày kiếm nhìn chằm chằm mấy người này, cả người tản ra hơi thở người sống chớ tới gần.
Thẩm Viễn Chinh thấy hắn tỉnh dậy, nhịn không được quan tâm hỏi: “Cha cháu viết thư nói, cháu có tật xấu thích ngủ, rốt cuộc là có bị làm sao không?”
Hai giờ vừa rồi, thằng cháu này của ông ngủ cả một đường, heo trong đồn điền cũng không có thể ngủ như hắn, cái tật xấu này làm cho ông ta lo lắng…
Thẩm Chi Sơ nâng tay lên dùng sức chà xát mặt, đến khi hắn buông tay xuống kia, trên mặt đã lần nữa treo lên tươi cười, “Cháu không có việc gì, là do ba cháu quá khoa trương.”
Vì làm cho đối phương không quá lo lắng, hắn lại tiếp tục an ủi nói: “Kỳ thật ngủ nhiều một chút cũng không phải chuyện xấu gì, ít nhất một đường này cháu không bị say xe.”
Giọng nói của hắn ôn hòa, trầm thấp dễ nghe.
Nhưng một câu này của hắn lại đắc tội tới ba ngời khác, Lâm m ngẩng đầu nhìn qua hắn, đáy mắt cô ta hàm chứa tức giận cùng ủy khuất : “Đồng chí Thẩm, anh nói như vậy là sao? Anh là đang cười nhạo tôi sao?”
Hai nam thanh niên trí thức khác cũng vội vàng hát đệm nói: “Đúng vậy, anh không phát huy tinh thần hữu ái còn chưa tính, còn ở nơi này trào phúng người khác, thật là nhân phẩm thấp kém!”
“……” Thẩm Chi Sơ nhăm mày lại nhỏ đến không thể phát hiện, hắn căn bản không đem bộ dáng đầy căm phẫn của bọn họ để vào mắt, càng lười so đo giống như bọn họ.
Hắn làm trò trước mặt mọi người lại một lần nữa nhắm mắt lại, thái độ kiêu ngạo kia thiếu chút nữa đem ba người ngày tức đến nôn ra máu.
May mắn xe bò lúc này đã đi tới địa điểm ở của thanh niên trí thức, đánh vỡ bầu không khí khẩn trương chạm vào là nổ này.
Thẩm Viễn Chinh muốn cho Thẩm Chi Sơ đến ở nhà họ Thẩm, lại bị Thẩm Chi Sơ nhẹ nhàng từ chối, thấy hắn kiên trì, Thẩm Viễn Chinh cũng chỉ có thể từ bỏ.
Trần Hòe đem đem ba than niên trí thức khác xuống xe, mang theo bọn họ đến chỗ ở của thanh niên trí thức.
Mà Thẩm Chi Sơ đem hành lý của mình giao cho Trần Hòe, sau đó liền đi theo Thẩm Viễn Chinh đến nhà họ Thẩm ôn chuyện đi.
Trên đường về nhà, Thẩm Viễn Chinh đối với hành động vừa rồi ở trên xe bò của hắn không quá vừa lòng, ông ta nói : “Cháu vừa mới đến, muốn cùng các đồng chí khác đoàn kết tốt mới được, đặc biệt là cháu còn ở tại chỗ ở của than niên trí thức, lần sau cũng không thể làm như vậy.”
“Vâng, được.” Thẩm Chi Sơ biết chú mình nói đến cái gì, cũng hiểu rõ đối phương vì tốt cho mình, nhưng hắn nghe hay không lại là chuyện của hắn. Vì thế hắn liền nhanh chóng nói sang chuyện khác : “Đúng rồi, hiện tại Thiên Bách thế nào? Cháu nghe ba cháu nói em ấy sắp kết hôn.”
Nghe thấy cháu trai đột nhiên nhắc tới thằng con trai bất hiếu kia, đầu tiên Thẩm Viễn Chinh ngẩn ra, ngay sau đó ông ta bất đắc dĩ thở dài, “Kết cái gì hôn a? Ai ~ nói ra thì rất dài, chúng ta về nhà lại chậm rãi nói.”