Cô gái nhỏ vẫn luôn cúi đầu, thoạt  nhút nhát sợ sệt đáng thương.
Chu Phương lập tức nổi lên tâm thương hương tiếc ngọc,  bưng ly rượu vang đỏ  qua, “Tiểu mỹ nhân, đừng sợ.”
Khi  chuyện, Chu Phương đem mặt thấu  gần,  đó đột nhiên phát hiện, tiểu mỹ nhân  mặt   là thẹn thùng, mà là……ngủ ???
Như thế  cũng  thể ngủ ! Còn  đem  để  mắt!
Chu Phương tức giận hừ lạnh, một cái tát chụp ở  bàn cơm.
Tô Vi  đánh thức, cô thần sắc m.ô.n.g lung mở mắt ,  thấy Chu Phương  ở  mặt chính .
DTV
Một con lợn thật lớn!
Thái độ m.ô.n.g lung ngây thơ của cô gái nhỏ  tâm tình bạo nộ của Chu Phương bình tĩnh  ít.
Hắn vươn tay,   bắt tay nhỏ của Tô Vi.
Di! Thật ghê tởm!
“Đừng rượu mời  uống  thích uống rượu phạt, cho mặt     hổ.’
“Em gái  ở nơi đó.” Ngón tay Tô Vi chỉ về phía một góc phòng nào đó.
“Cái gì?” Chu Phương  đầu  thoáng qua, nơi đó chỉ  một cái thùng rác lớn, vì thể hiện sự xa hoa, còn nạm vàng ròng xung quanh.
“Em gái  ở trong thùng rác,  mau  tìm cô ,  một nhà liền  chỉnh chỉnh tề tề.”
Chu Phương:……
Ngay  đó,   Tiểu Bạch xà từ khi nào  chuồn  tránh ở phía  con nhím,  hình mãnh trướng mấy ,  đó ở  mặt Tô Vi, biểu diễn một ngụm ăn luôn một con lợn!
Chu Phương cho rằng, đối phó với vật nhỏ giống như Tô Vi căn bản là  cần dùng đến tinh thần lực.
Hắn chỉ cần vẫy vẫy tay, là  thể đánh cô gái nhỏ thoạt   hề  lực công kích  ngã xuống.
   nghĩ tới, chính   mới nâng tay lên, liền cảm giác  một cỗ choáng váng, cảm giác  thứ gì đó đè ép, từ đỉnh đầu đến bàn chân, ngay cả hô hấp cũng  tước đoạt.
Giống như là  đột nhiên    nuốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dua-vao-nang-luc-cuong-dai-ta-xuyen-thanh-nu-chinh/chuong-91.html.]
Lính gác và tinh thần thể đồng cảm như bản   cũng .
 cũng may, lính gác cùng tinh thần thể tuy rằng là nhất thể, nhưng tinh thần thể vong, lính gác  vẫn  thể lưu  một cái mệnh.
Chỉ là từ lính gác sa đọa thành phàm nhân,  bao nhiêu   thể tiếp thu ?
Không  lính gác nào  thể tiếp thu, đều lựa chọn c.h.ế.t để giữ  một phần tôn nghiêm cuối cùng của chính .
Chu Phương rốt cuộc cảm giác   thích hợp,  trừng một đôi mắt  đầu , liền  thấy một con mãng xà thật lớn màu trắng đỉnh một cái bụng thật lớn, đang hé miệng, từ bên trong nhổ  một chiếc chiến giáp hoàng kim.
Đó là bộ đồ mới xa hoa   cho con lợn tinh thần thể âu yếm của chính .
Chu Phương định  chuyện,  phát hiện yết hầu của chính  nghẹn ngào đến vô pháp  tiếng.
Một cỗ cảm giác hít thở  thông nảy lên, Chu Phương dùng sức bắt lấy cổ chính  quỳ rạp  mặt đất, hấp hối giãy giụa một lúc,  đó chợt ngã xuống đất,   động tĩnh?
Đã chết? Hay là hôn mê?
Di, thật dọa .
“Ném   thùng rác .” Tô Vi giơ tay chỉ huy.
Cái đuôi rắn trắng vung lên, Chu Phương   ném  thùng rác.
“Đi tìm Lục Nhưỡng.” Tô Vi giơ tay hướng bạch xà ý bảo.
Bạch xà bò  đây, nâng cái đuôi của chính  lên, vòng thành một cái ghế nhỏ,  Tô Vi  lên .
Tô Vi thật cẩn thận bò lên ,  , bạch xà liền xuất phát.
-
Trung tâm căn cứ  lớn, nếu  lập tức tìm  Lục Nhưỡng và Doãn Tĩnh vẫn là   chút khó khăn.
 may mắn, Tô Vi theo sợi tinh thần giữa chính  và Lục Nhưỡng, chỉ huy bạch xà, rốt cuộc ở  một tầng hầm ngầm, thấy  sợi tinh thần màu đỏ.
Sợi tinh thần màu đỏ vặn vẹo  thành hình, mang theo  thở g.i.ế.c chóc, cỗ  thở từ  sợi tinh thần hai  giao triền với  truyền  đây,  Tô Vi  nhịn  run cả .
“Mày  thể mở cánh cửa   ?” Tô Vi nhỏ giọng dò hỏi bạch xà.