Lục Nhưỡng  là một bộ dáng tập mãi thành thói quen,  buông chiếc đũa, ôm Tô Vi đến  sô pha ngủ.
Biệt thự mở điều hòa, Tô Vi ngủ đến cực kỳ an .
“Vi Vi tuổi còn nhỏ, vẫn còn lớn lên.” Lục Nhưỡng một  nữa  trở  bên bàn ăn.
Nghe Lục Nhưỡng , Doãn Tĩnh thần sắc mặt nghi hoặc gật gật đầu : “Không sinh bệnh là  .”
Hai  tiếp tục ăn cơm, chuông cửa biệt thự đột nhiên vang lên.
Doãn Tĩnh theo bản năng  thoáng qua Tô Vi đang ngủ, cô gái nhỏ ngủ thật sự sâu,    đánh thức.
Cô  dậy  mở cửa.
Ngoài cửa  hai lính gác cấp SS.
“Chào cô, đây là thông báo.”
Doãn Tĩnh duỗi tay tiếp nhận thông báo,  đó khi  thấy tin tức  đó, sắc mặt nháy mắt liền trầm xuống.
Doãn Tĩnh đóng cửa , đặt đồ trong tay lên  bàn cơm.
Lục Nhưỡng thong thả ung dung múc một muỗng cháo,  đó rũ mắt  thông báo một cái.
【 Thông tri Tô Vi dẫn đường cấp bậc S- ba ngày  tiến đến tổng bộ căn cứ tiến hành khai thông tinh thần cho lĩnh chủ. 】
Một câu đơn giản,  để lộ  sự ngạo mạn và kiêu căng của  gởi thư tín.
“Lĩnh chủ căn cứ thứ ba tên Chu Phương, ban đầu là lĩnh chủ căn cứ thứ tư, nửa năm  đột nhiên đoạt quyền, bắt lấy quyền khống chế căn cứ thứ ba. Tuy rằng chỉ là một lính gác cấp SS, nhưng   nhiều   lời .” Dừng một chút, Doãn Tĩnh tiếp tục : “Thanh danh của   kém cỏi.”
Có thể nghĩ, một lính gác cấp SS tìm một dẫn đường cấp bậc S-  khai thông khẳng định là  vấn đề.
Về phần vấn đề như thế nào, ngay cả ngốc bạch ngọt như Tô Vi cũng  thể   .
Nếu cô nhớ  lầm, dựa theo cốt truyện nguyên tác phát triển, dẫn đường  Chu Phương kêu  là Trương Hiểu Hi dẫn đường cấp SS duy nhất trong căn cứ thứ ba.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dua-vao-nang-luc-cuong-dai-ta-xuyen-thanh-nu-chinh/chuong-89.html.]
 hiện tại, phần thông tri    thể rơi xuống  đầu cô.
Bên trong tiểu thuyết nam tần vẫn thường dùng kịch bản  hùng cứu mỹ nhân như .
Thân là nam chủ, Lục Nhưỡng  cứu mỹ nữ Trương Hiểu Hi khỏi tay Chu Phương, hai  rốt cuộc tâm ý tương thông, nam chủ cũng thuận lợi thu Trương Hiểu Hi  trong túi chính , cũng thuận tiện tiếp nhận căn cứ thứ ba.
“Chúng  .” Doãn Tĩnh  thu thập xong hành lý, “động tác của hai  nhanh lên.”
Cô  khởi động xe quân dụng ngừng ở bên cạnh sân, Tô Vi và Lục Nhưỡng từng  cầm một cái ba lô  lên.
Doãn Tĩnh mang mặt nạ, ánh mắt nghiêm túc.
Trời còn  sáng, hiện tại là rạng sáng hai giờ, dựa theo kế hoạch của Doãn Tĩnh, trong căn cứ thứ ba  một con đường nhỏ     phát hiện, nhưng xe  thể  , chờ tới chỗ đường nhỏ , bọn họ cần xuống   bộ.
Tô Vi vẫn thực buồn ngủ, cô dựa   vai Lục Nhưỡng.
Toàn bộ quá trình, Lục Nhưỡng   đều   tỏ thái độ.
Tô Vi rõ ràng, đối với Lục Nhưỡng tới , rời  cô, giống như là chim nhỏ mất  chiếc xe, cá nhỏ rời  đồng hồ, con khỉ vứt bỏ bàn phím.
Chẳng  ảnh hưởng gì!
Một ngày 25 giờ, bây giờ ngay cả  thây cũng  lưu cho cô, hừ, xem cô rút ống dưỡng khí của !
Tô Vi càng nghĩ càng giận, đột nhiên liền một chút đều  mệt nhọc.
Đang lúc vẻ mặt cô oán niệm mà  chằm chằm cái nơ con bướm , xe quân dụng đột nhiên ngừng một chút.
Đầu Tô Vi  về phía ,  Lục Nhưỡng tay mắt lanh lẹ giữ chặt cổ áo túm trở về.
Cô  về phía , thấy  một đội lính gác võ trang cấp SS.
DTV
Doãn Tĩnh nắm c.h.ặ.t t.a.y lái.
Tuy rằng sức chiến đấu của Doãn Tĩnh  mạnh, nhưng cô rốt cuộc chỉ là một lính gác cấp SS, đụng tới một đội lính gác cấp SS, thật sự  đủ đánh.
“Các    , đường nhỏ ở ngay bên ,    ngoài ngăn cản bọn họ.” Doãn Tĩnh đẩy cửa   xuống.