Chu Kình Thiên lập tức bắt đầu bánh vẽ cho cô, “Vi Vi, về  chúng  sẽ luôn sống trong phú quý,  nhất định sẽ  bạc đãi em.”
Chu Kình Thiên cho rằng, nhất định là Tô Vi  sinh hoạt phú quý của  cảm nhiễm đến, nên mới lâm thời quyết định trợ giúp chính .
Quả nhiên,  ai  thể chống cự loại sinh hoạt .
“Giúp   ,   liên hệ .”
Chu Kình Thiên  nhà cầm di động, Tô Vi điên cuồng ấn nhân trung cho Lục Nhưỡng, đều véo  dấu móng tay,  cũng  tỉnh.
Đang lúc Tô Vi suy nghĩ  nên hô hấp nhân tạo cho Lục Nhưỡng  , Chu Kình Thiên từ bên trong  tới.
Tô Vi vội vàng nhét gà con của chính   n.g.ự.c Lục Nhưỡng.
“Anh  liên hệ xong , chờ một chút  của bệnh viện tâm thần sẽ  đây mang  .” Trên mặt Chu Kình Thiên lộ  nụ  quỷ dị, “Vi Vi, em   bệnh viện tâm thần là dạng địa phương gì ?”
Tô Vi thành thật lắc đầu.
Chu Kình Thiên cực kỳ hưng phấn, “Anh ban đầu là định g.i.ế.c , nhưng  luyến tiếc. Nếu  Lục Nhưỡng c.h.ế.t dễ dàng như ,   thể giải hận trong lòng ! Chết quá dễ dàng,  cũng  thể  Lục Nhưỡng chết,  g.i.ế.c cha  ! Anh  cho  sống  bằng chết.”
“Thủ đoạn của bệnh viện tâm thần sẽ tra tấn cho  đến hỏng cả tinh thần, chỉ cần ngắn ngủn bảy ngày, là  thể tra tấn cho một  bình thường thành một kẻ điên.”
“Các bộ phận    sẽ  từng bước từng bước gỡ xuống, thẳng đến khi rút cạn một giọt m.á.u cuối cùng, cướp đoạt một chút giá trị cuối cùng.”
Ngữ khí Chu Kình Thiên kích động miêu tả “sinh hoạt  ” trong bệnh viện tâm thần,  đưa lưng về phía Lục Nhưỡng, bởi ,    thấy Lục Nhưỡng ghé  nơi đó thong thả ung dung  dậy, biểu tình lãnh đạm ghét bỏ.
DTV
Đại khái chính là ý: “Chỉ như  thôi ?”.
Anh còn ghét bỏ!
“Vi Vi, em   khen thưởng cái gì?” Chu Kình Thiên diễn thuyết xong, cúi đầu  về phía Tô Vi  ở  mặt chính .
Cô gái nhỏ lớn lên thật sự hợp gu thẩm mỹ của Chu Kình Thiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dua-vao-nang-luc-cuong-dai-ta-xuyen-thanh-nu-chinh/chuong-80.html.]
Chờ giải quyết xong Lục Nhưỡng, bồi cô chơi chơi cũng  tồi.
Đương nhiên, lãng tử phong lưu giống như    khả năng đặt trái tim ở   một nữ nhân.
Tô Vi há miệng thở dốc, tầm mắt lược qua  mặt Lục Nhưỡng phía  Chu Kình Thiên.
Nam nhân   dậy, lặng yên  một tiếng động.
Một con gà con lông xù xù trọc đầu từ trong n.g.ự.c  chui , mang theo một loại hỗn độn do  mới giãy giụa  cuồng  tới.
Tay Lục Nhưỡng mơn trớn đỉnh đầu gà con, Tô Vi cảm giác   đầu  lạnh căm căm.
Đó là sự lạnh lẽo thuộc về Lục Nhưỡng.
Tô Vi bắt đầu trả lời câu hỏi của Chu Kình Thiên, “Chờ  khi  chết,  thể để  căn hộ  cho em ?”!
Tinh thần thể của Chu Kình Thiên là một con gà trống hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang.
Tô Vi theo bản năng bưng kín con gà trọc của chính .
Đừng , mày sẽ đau lòng!
Mày ngay cả lông đều  ,   thể đấu cùng  ? Trốn .
Gà trống vỗ cánh, ngửa mặt lên trời gáy, ngay  đó, nó   con mãng xà màu trắng vung cái đuôi ném bay   ngoài.
Mào con gà trống đều  đánh bay,     bộ dáng kiêu ngạo như khi mới xuất hiện.
Chu Kình Thiên ngốc, tuy rằng  chỉ là một dẫn đường, nhưng ngày thường cũng còn tính là chú trọng tự rèn luyện,  nghĩ tới ở  mặt Lục Nhưỡng  chịu  một kích như thế.
Kỳ thật bản  thực lực của dẫn đường  chênh lệch khá lớn cùng lính gác, bằng  Chu Kình Thiên cũng sẽ  nghĩ đến dùng thủ đoạn hạ dược ,  đương nhiên là  nghĩ đối đầu cùng Lục Nhưỡng, nhưng  xác thật  nghĩ tới,    thể ngay cả một cái đuôi của Lục Nhưỡng cũng  đánh .
Kỳ thật, quan trọng nhất là do  đối mặt với lính gác cấp Thần Lục Nhưỡng.
Đừng  một  Chu Kình Thiên, dù là một trăm Chu Kình Thiên cũng chỉ là sự tình Lục Nhưỡng giơ giơ tay.