Ám sát Thái Tử là tội lớn, Định Viễn hầu  khi  chuyện  cũng  nghĩ tới hậu quả khi thất bại, nhưng  vẫn nhất ý cô hành,  màng mấy trăm  trong Định Viễn hầu phủ.
Hoàng đế niệm ở phân thượng Thái Tử cầu tình, phán lưu đày, đây là xử phạt nhẹ nhất.
Tô Vi   chút thương tâm, nam nhị của cô   còn,  cách khác, phiếu cơm trường kỳ trong dự đoán của cô   còn.
 may mắn chính là, cô còn sống.
Không  gãy tay gãy chân, cũng    cầm tù, càng   mắt mù hủy dung gì đó.
Lục Nhưỡng  về Đông Cung, Tô Vi là vật trang sức tùy  của , cũng  mang trở về theo.
Đông Cung  lớn, Tô Vi ở tại tẩm điện Lục Nhưỡng, tuy rằng   ngủ ở  một cái giường, nhưng cũng  sai biệt lắm.
Thân phận của Tô Vi ở Đông Cung tương đối  hổ,   danh phận chính thức,  là vũ cơ   từ Giáo Phường Tư,  phận đê tiện, ngoại trừ  Thái Tử điện hạ sủng ái thì chỉ  hai bàn tay trắng.
Quan trọng nhất chính là,   hoàng đế  tự tuyển phi cho Thái Tử điện hạ.
Thái Tử Phi mà đến,  vô danh vô phận như cô hẳn sẽ  tống  lãnh cung.
"Chỉ là một ả đê tiện   từ Giáo Phường Tư mà thôi."
Ngay  đó, cung nhân   cô  Lương Minh đột nhiên xuất hiện mang .
"Đã  cô nương  sợ hãi."
"Cũng  ."
"Nô tài sẽ tự xử lý."
"Ừm, ngài  thong thả."
Sau đó, liền  còn  ai dám  nhàn thoại nữa.
-
Hồng Nhi cứ theo lẽ thường hầu hạ cuộc sống hàng ngày của Tô Vi, Tô Vi  liên tiếp ba ngày    thấy Lục Nhưỡng.
Tẩm điện của Lục Nhưỡng trống rỗng, bởi vì   thói ở sạch, cho nên  ít đồ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dua-vao-nang-luc-cuong-dai-ta-xuyen-thanh-nu-chinh/chuong-436.html.]
Từ  khi Tô Vi dọn tiến , cô liền giống như con kiến chuyển nhà, kế tục tật  đời , thích chồng chất đồ.
DTV
Hữu dụng, vô dụng, ném khắp nơi.
Tuy rằng Hồng Nhi mỗi ngày đều thu thập, nhưng khó tránh khỏi  thời điểm  thấy .
Rốt cuộc tẩm điện của Lục Nhưỡng   ai cũng  thể tiến , cung nhân bình thường   tư cách  , chỉ  Lương Minh và cung nhân, thái giám  khâm điểm mới xứng tiến  thế Lục Nhưỡng quét tước vệ sinh, hơn nữa một ngày cũng chỉ  thể tới một .
Bởi , khi Lục Nhưỡng bước  tẩm điện của chính ,  thấy chính là cả giường đầy quần áo.
Lại   bàn, các loại đồ ăn vặt, vỏ trái cây, còn  một con mèo  mặt đất.
Nhìn thấy Lục Nhưỡng xuất hiện, con mèo lập tức nhảy  trong ổ chăn.
Là một con mèo nhát gan.
Trong ổ chăn mọc  một cái đầu, Tô Vi ôm mèo chui  tiếp tục ngủ.
Lương Minh  ở phía  Lục Nhưỡng, hoảng sợ nuốt nuốt nước miếng.
"Thu thập." Lục Nhưỡng đè nặng gân xanh ở  huyệt thái dương, Lương Minh nhanh chóng dẫn  thu thập tẩm điện sạch sẽ.
Chỉ là con mèo ……
"Ta nhặt."
Khoảng thời gian Lục Nhưỡng  ở đây, Tô Vi  đôi khi sẽ mang theo Hồng Nhi   ngoài dạo quanh.
Cô cũng    hạn chế phạm vi hoạt động, con mèo là cô tìm  ở góc tường hoa viên.
Con mèo   qua đời, con mèo con  xổm bên cạnh mèo , đem thức ăn chính  tìm  đặt ở bên miệng mèo , chính    ở nơi đó ăn lá cây.
Mèo con đại khái hơn một tháng, đầu lớn,   nhỏ, thoạt  vô cùng thiếu dinh dưỡng.
Tô Vi ôm nó trở về, lau  thể cho nó, tắm rửa sạch sẽ xong liền đút sữa dê, ăn thịt băm, nuôi hai ba ngày, con mèo con tinh thần khá hơn nhiều, nhảy nhót lung tung thập phần hoạt bát.
Hồng Nhi cũng  từng nhắc nhở Tô Vi,  điện hạ  thói ở sạch, vật nhỏ  tuy rằng đáng yêu, nhưng rụng lông.
Người  thói ở sạch sẽ điên.
Tô Vi nghĩ nghĩ, là đạo lý , nhưng  cũng   để Hồng Nhi mang mèo , thẳng đến hôm nay, Lục Nhưỡng xuất hiện,  thấy con mèo.