Bởi vì xe quá hẹp, cho nên Tô Vi như thế nào cũng  trốn thoát nổi, liền đơn giản  chạy, chống chọi cùng Lục Nhưỡng.
Không chống đỡ .
Cô ngủ như lợn chết,    thấy  mặt trời mọc.
DTV
"Chúng     đến."
Nam nhân dán lỗ tai cô  chuyện.
A, miệng nam nhân, quỷ gạt .
Cô    đến cô chính là chó!
"Anh đừng vội, em   thực gấp, em cảm thấy chúng  cần một chút cảm hứng nghi thức." Tô Vi xoay  xuống , cô từ trong ngăn tủ cầm  một ngọn nến thơm, "Anh xem."
Tô Vi thật cẩn thận đặt ngọn nến thơm lên  bàn.
Cô mở ngăn kéo , lấy bật lửa, đốt nến.
"Lại đây,  xuống."
Đốt nến xong, Tô Vi hướng Lục Nhưỡng vẫy tay.
Nam nhân liếc  cô một cái,  xuống.
Tô Vi rút dây lưng tơ lụa của áo ngủ , buộc  cổ tay Lục Nhưỡng,  đó cột   đầu giường.
"Anh xem, như    càng kích thích  ?" Nói xong, Tô Vi  dậy, mở cửa phòng , "Em   ngoài một vòng,  ở  chỗ  nhé."
Lục Nhưỡng:……
Tô Vi vui rạo rực   cửa,  đó ở chỗ rẽ gặp   yêu.
Tô Vi:……
"Sao    đây?"
Lục Nhưỡng quấn đai lưng màu tím ở  cổ tay chính , "Đi dạo."
Tô Vi:……
Một khắc khi Tô Vi  khiêng lên, di động của cô vang lên.
“Điện thoại, điện thoại, em tiếp điện thoại!" Cô duỗi chân giãy giụa.
Lục Nhưỡng đưa điện thoại di động cho cô.
"A lô!" Tô Vi lớn tiếng .
Ân nhân cứu mạng
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dua-vao-nang-luc-cuong-dai-ta-xuyen-thanh-nu-chinh/chuong-391.html.]
"Vi Vi, hai  ở ? Gửi vị trí cụ thể cho ,  và Hoa Tễ  tới."
Thực , tới đúng thời điểm!
" tới đón hai !"
-
Doãn Tĩnh lái trực thăng loại nhỏ  đây.
Cô tìm  một chỗ đáp xuống,  phát hiện tín hiệu nơi  yếu nhược, thật vất vả mới đả thông  điện thoại,  vẫn  đợi tại chỗ một giờ.
Tô Vi ghé   vai Lục Nhưỡng, hướng hai  chào hỏi.
Doãn Tĩnh lo lắng tiến lên, "Làm  ?"
Tô Vi hữu khí vô lực, "Bị chó gặm."
Doãn Tĩnh là  từng trải, cô liếc mắt một cái  thấy dấu vết  cổ Tô Vi,  liên tưởng đến bởi vì sợ tín hiệu  đứt, cho nên    dám ngắt di động.
Âm thanh kỳ quái  ?
Doãn Tĩnh:……   các  play một vòng ?
Tô Vi ghé  phía  lưng Lục Nhưỡng, liếc mắt một cái  thấy con thỏ màu hồng phấn phía  Hoa Tễ.
Thỏ thỏ!
Lục Nhưỡng là lái xe tới,  đường trở về, đổi thành Doãn Tĩnh lái xe.
Hoa Tễ   ghế phụ, Tô Vi và Lục Nhưỡng hai   ở ghế .
Tinh thần thể của Hoa Tễ thường chui  lui tới bên  Doãn Tĩnh,  vẻ thập phần  mật.
Tô Vi nghiêng đầu dựa   vai Lục Nhưỡng bắt đầu ảo tưởng, "Vì  cánh của em   màu hồng nhạt?"
"Ở  khi cô biến mất, động trùng  tồn tại một đoạn thời gian,  đó cũng biến mất.  đại khái  thăm dò  nơi phát  động trùng, đều là Trùng Vương thả xuống. Sâu đều là trùng con của Trùng Vương, chúng nó  an trí ở trong động trùng,  đó trùng con  sinh trùng con."
Giữa các động trùng  lưu thông lẫn , Trùng tộc dựa  động trùng di chuyển, công kích nhân loại, ăn luôn nhân loại, đạt tới mục đích chiếm hữu địa cầu.
"Nói cách khác, nếu   bộ động trùng biến mất, cũng     cách nào, chỉ cần g.i.ế.c c.h.ế.t Trùng Vương là ?" Tô Vi rút  kết luận.
Doãn Tĩnh gật đầu : "Không sai."
" Trùng Vương    dễ g.i.ế.c c.h.ế.t như , hiện tại  qua kỳ đẻ trứng mà nó suy yếu nhất, nếu  g.i.ế.c c.h.ế.t nó,  đợi cơ hội tiếp theo, hơn nữa   cơ hội  khi nào  thể tới, hiện tại thực lực của Trùng Vương  thể đo lường……"
Vậy cũng  chắc.
Dựa theo thực lực hiện tại của Lục Nhưỡng tới , kẻ hèn Trùng Vương, khả năng thật sự chỉ là kẻ hèn Trùng Vương. Dù  là thời kỳ nó  thịnh, cũng   cách nào địch nổi cùng Lục Nhưỡng.
Hơn nữa  khi Tô Vi trở thành dẫn đường cấp Thần, giúp Lục Nhưỡng chải vuốt  tinh thần lực, hiện tại Lục Nhưỡng quả thực chính là trạng thái vô địch.