Ức h.i.ế.p bạn nhỏ gì đó, thật vui nha.
Chu Húc buổi sáng dậy sớm, cũng  trong xe ngủ.
Chu Húc  ở  ghế trẻ con,   cột lấy đai an .
Tô Vi  ghế trẻ em,   Lục Nhưỡng một cái, còn   mở miệng,   ánh mắt của  trai nhỏ cảnh cáo.
Tô Vi đúng lý hợp tình, "Em là suy nghĩ cho sự an  của ." Dừng một chút, Tô Vi  nổi lên ý , "Nếu    ,  để em ôm  , Manh Manh?"
Manh Manh  đầu  cô,  đó đột ngột  lạnh một tiếng,  là ba chữ , "Em nhớ kỹ."
Không  vì , Tô Vi theo bản năng cảm giác lạnh cả .
An phận   ba giây, Tô Vi  bắt đầu.
Cô tò mò  chết, Lục Nhưỡng rốt cuộc nhớ  từ khi nào?
Thật sự là  phiền  , Lục Nhưỡng rốt cuộc mở miệng, "Lần ngã  mương đó."
A?
Sớm như ?
"Vậy vì     cho em sớm một chút?"
Anh trai nhỏ vẫn   ngoài cửa sổ xe,  đó ở  sự chấp nhất của Tô Vi.
Hắn vươn hai ngón tay để ở  trán, "Bởi vì,   chút mất mặt."!
Trở  khách sạn, Chu Yến Thanh liền  cửa   việc.
Chu Húc ở trong nhà chờ Chu Yến Thanh trở về,    nháo, vô cùng hiểu chuyện.
"Ba  giúp những  ba khác tìm con." Chu Húc một bên chơi Ultraman, một bên  chuyện cùng Tô Vi.
Tô Vi nhớ rõ   Chu Yến Thanh xác thật là  nhắc tới một sự kiện như .
"Chu Húc, con  xong bài tập ?" Ngô Lệ xoa eo, đưa cặp sách của Chu Húc qua tới.
Nghỉ đông lập tức liền  kết thúc, bài tập nghỉ đông của Chu Húc vẫn  hề nhúc nhích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dua-vao-nang-luc-cuong-dai-ta-xuyen-thanh-nu-chinh/chuong-383.html.]
Là một học tra, Chu Húc ngay cả cộng trừ cũng  rõ ràng.
Là một  , Ngô Lệ khó tránh khỏi  chút chờ mong với Chu Húc.
Tuy rằng Chu Húc tuổi còn nhỏ  thức tỉnh trở thành lính gác, nhưng điều  cũng  đại biểu  về  liền áo cơm vô ưu.
"Không   máy tính !" Chu Húc vô cùng thông minh, còn   thể sử dụng máy tính.
"Mau  bài tập ! Cẩn thận  đánh con!" Ngô Lệ hướng Chu Húc giơ chổi lông gà trong tay lên.
Chu Húc bẹp miệng, cầm Ultraman   bài tập,   trong chốc lát  bắt đầu chơi.
Bài tập của Chu Húc luôn là do Ngô Lệ dậy , Ngô Lệ  Chu Húc nửa giờ chỉ   một chữ, tức giận đến huyết áp đều bay lên cao.
Tô Vi đột nhiên liền hiểu vì  Chu Yến Thanh sẽ biến mất.
"Chúng  cũng ……" Tô Vi còn   xong, Chu Húc  Ngô Lệ đánh cho một chổi lông gà bắt đầu đốt lửa khắp nơi, "Vì  Manh Manh  cần  bài tập!"
Manh Manh là tên gọi yêu của Tô Vi với Lục Nhưỡng,  ngờ  Chu Húc  thấy.
Manh Manh   Chu Húc , đầu tiên là  thoáng qua Tô Vi,  đó mới thong thả ung dung đem tầm mắt rơi xuống  mặt Chu Húc.
Chu Húc ban đầu còn trề môi  nháo,  Lục Nhưỡng  như ,   vì  trong lòng phát lạnh, cũng  dám náo loạn, ngoan ngoãn  xuống, đỏ hốc mắt  chằm chằm sách bài tập phát ngốc.
"Mẹ, con   ."
DTV
Ngô Lệ  tức giận đến  uống thuốc giảm huyết áp, cô chuyển tầm mắt về phía Tô Vi, "Tô tiểu thư, cô là sinh viên đúng ?"
A, đúng .
"Cô giúp  dạy thằng bé,  miễn một ngày tiền thuê nhà cho cô."
Vậy cũng  cần, chuyện nhỏ  tốn sức gì.
Tô Vi còn   hứng thú, cô cảm thấy đây là thời khắc tỏa sáng hiếm  của   Lục Nhưỡng.
Rốt cuộc trong nguyên tác, Lục Nhưỡng cũng  từng học đại học.
Phương diện  hẳn là  theo kịp cô ? Tuy rằng trong nguyên tác cũng , Lục Nhưỡng thực thông minh, nhưng dù  thông minh đối mặt với những thứ chính   học qua, hẳn là cũng  thể nào   ?
Tô Vi  xuống bên cạnh Chu Húc, nghĩ tốc chiến tốc thắng,  đó cúi đầu  thấy bài tập.
Hiện tại bài tập của học sinh tiểu học đều khó như  ? Đây mới là lớp 3 thôi mà!