Chu Yến Thanh nhanh chóng dời ánh mắt , trong lòng cả kinh,  đó âm thầm kinh hô,    thể sẽ  ánh mắt của một đứa trẻ tám tuổi dọa đến.
Chờ Chu Yến Thanh khôi phục cảm xúc,   qua kính chiếu hậu.
Tiểu Lục Nhưỡng  nhắm mắt ngủ.
Phảng phất   đều là ảo giác của Chu Yến Thanh.
Là ảo giác ?
Chu Yến Thanh duỗi tay gãi gãi đầu.
Ô tô tới chùa.
Chu Yến Thanh cầm nhiều đồ nhất, đầu tàu gương mẫu, xông thẳng lên đỉnh núi.
Không hổ là lính gác cấp SSS tố chất  thể  .
Ngô Lệ mang theo Chu Húc, Tô Vi mang theo Lục Nhưỡng, bốn  chậm rì rì  lên,  đó dần dần  kéo   cách.
Tô Vi  Ngô Lệ càng ngày càng xa,  đó  ở nơi đó chờ  ảnh của cô, lâm  bên trong hổ thẹn.
Thể lực của cô rốt cuộc khi nào mới  thể luyện  .
Tô Vi há mồm thở dốc, đôi tay chống ở  vai Tiểu Lục Nhưỡng.
Tiểu Lục Nhưỡng:……
"Đi bất động cũng đừng ."
"Không ." Tô Vi hoãn hoãn, tiếp tục  lên phía .
Từ lúc bắt đầu  thẳng  , đến mặt  là tư thế thằn lằn.
Tiểu Lục Nhưỡng:……
Ngô Lệ:……
Chu Húc:???
Chu Húc bò xuống ,  đó cũng học theo Tô Vi  thành tư thế thằn lằn.
"Chị, chơi như thế  ?"
Tô Vi:……
"Tô tiểu thư, phía   cỗ kiệu." Ngô Lệ nhắc nhở cô.
Tô Vi tinh thần chấn động, lập tức hướng phía  vẫy tay.
Tâm thành tắc linh, Bồ Tát  cô  tâm.
"Lục Nhưỡng,   kiệu ?"
"Không cần."
Tuy rằng ngoài miệng cường ngạnh, nhưng dù  cũng là đứa trẻ, bởi ,   một nửa, Tô Vi liền phát hiện trán Tiểu Lục Nhưỡng thấm  mồ hôi tinh mịn, khuôn mặt nhỏ cũng nghẹn đến mức đỏ bừng.
"Bác, ngừng một chút."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dua-vao-nang-luc-cuong-dai-ta-xuyen-thanh-nu-chinh/chuong-378.html.]
Tô Vi từ  cỗ kiệu  xuống, bế Tiểu Lục Nhưỡng lên.
"Ai u, cô gái, hai cháu cùng  lên !."
DTV
"Cô gái, hai  thì trả hai phần tiền nha."
Đã hiểu.
Người khênh kiệu sốt ruột kiếm tiền, Tô Vi cũng trèo lên.
Bởi vì ghế dựa hẹp hòi, cho nên cô ôm Lục Nhưỡng.
Mặt   đai an , ban đầu, Tiểu Lục Nhưỡng còn   chút  thích ứng,  ở chỗ  vặn trái vặn ,  Tô Vi cấu mông.
"Đừng lộn xộn."
Tiểu Lục Nhưỡng lấy tốc độ mắt thường  thể thấy  cứng .
Hắn   nghiêng đầu  về Tô Vi ở phía .
Đối thượng ánh mắt của Tiểu Lục Nhưỡng, Tô Vi theo bản năng   chút chột , nhưng  nhanh, cô  dựng thẳng bộ ngực, "Làm gì? Là do em  ngoan."
Tiểu Lục Nhưỡng híp mắt, xoay đầu trở về,  đó thâm trầm phun  ba chữ, "Chị nhớ kỹ."
Nhớ kỹ cái gì mà nhớ kỹ,  còn sợ đứa trẻ như  chắc.
Lại đánh một chút!
Khi còn nhỏ  đánh, trưởng thành căn bản là  đánh !
Đánh bạn trai chính là cần đánh  từ nhỏ!!
Chùa miếu  nhiều  lắm, đại khái là mùa ế hàng .
Nghe Ngô Lệ , đoạn thời gian ăn tết  đến chùa miếu xếp hàng từ chân núi đến đỉnh núi, pháo hoa cường thịnh đến mức nhân viên phòng cháy còn tưởng rằng  cháy.
Lần  bọn họ sẽ ở chùa miếu hai ngày.
Chùa miếu  phòng cho khách, quy cách giống khách sạn.
Tuy rằng là mùa ế hàng, nhưng cũng   nhiều  tình nguyện  đây hỗ trợ.
" giúp cô xách đồ." Chàng trai trẻ tuổi sức lực  lớn, trực tiếp cầm ba lô  tay Tô Vi.
"Cảm ơn." Có  hỗ trợ, Tô Vi cũng  khách khí.
Cô dắt lấy tay Lục Nhưỡng.
"Đây là em trai cô ?" Chàng trai diện mạo thanh tú, vô cùng  , thoạt  tầm mười tám mười chín tuổi, ánh mắt  Tô Vi mang theo ánh sáng.
"Là……"
"Không ." Tô Vi còn   xong, bên  Lục Nhưỡng  thế cô trả lời.
"Ai?" Chàng trai  khom lưng, "Em trai, em  thể  dối nha."
Tiểu Lục Nhưỡng ngẩng đầu liếc  một cái, "Là con trai."
"Phốc, khụ khụ khụ……" Tô Vi sặc nước miếng, khụ đến kinh thiên động địa.
Chàng trai hiển nhiên  tin,   tủm tỉm duỗi tay   xoa đầu Tiểu Lục Nhưỡng,  phát hiện tay của  ngừng ở giữa  trung, như thế nào cũng  động đậy nổi.