Ăn cái gì đơn giản giảm béo ,   thể uyển chuyển nhẹ nhàng hơn một chút.
“Em  ăn món tuyết mị lão tổ.”
Nam nhân   hé răng.
Âm thanh Tô Vi nhỏ hơn một chút, “Hoặc ăn sầu riêng trăm triệu tầng cũng .”
Nam nhân vẫn   hé răng.
Tô Vi rốt cuộc thanh tỉnh, cô  Lục Nhưỡng  ở  mặt chính , nuốt nuốt nước miếng, “Bánh cuốn?”
Lục Nhưỡng rốt cuộc cũng để ý đến cô, “Còn  gì nữa?”
Chọn xong món khai vị, đương nhiên đến món chính.
“Bạch tuộc chiên.”
Lục Nhưỡng vén tay áo lên, nấu cơm cho Tô Vi.
Tô Vi  ở bên cạnh, vướng chân vướng tay.
“Đi  ngoài chờ .”
“Vâng.”
Tô Vi   ngoài, cô nhón chân,  thấy Lục Nhưỡng lấy  mấy củ hành tây, đưa lưng về phía cô thái hành.
Người thái  , Tô Vi bởi vì dựa đến quá gần, cho nên  huân đỏ mắt.
“Làm  ?”
“Hành tây cay……”
Lục Nhưỡng buông d.a.o trong tay, lòng bàn tay cọ xát qua đuôi mắt Tô Vi, thế cô lau  nước mắt.
Tô Vi:!!! A a a a cay  chết!
Lục Nhưỡng  Tô Vi  càng mạnh hơn, dừng một chút, cúi đầu  thoáng qua tay của , “Quên rửa tay.”
Ngay  đó, Tô Vi  đến nước mắt nước mũi giàn giụa  lăn  bò chạy  khỏi phòng bếp tìm kiếm nguồn nước rửa mặt.
Ngoài sân phòng bếp  một cái hồ nước, ở cửa còn  một thẻ bài mặt  : Thiên nhiên nhưng dùng để uống.
Tô Vi một đầu chui , dùng nước mang  độ cay  mặt.
Nghẹn trong chốc lát, cô đột nhiên ngẩng đầu, nước gợn liễm diễm, cô  thấy  mặt nước xuất hiện  ảnh một nam nhân trung niên.
Nhân viên công tác mặc trang phục quán , đang nghiêng đầu  chằm chằm cô.
Tô Vi cũng nghiêng đầu  , ngay  đó,   bao tải trong tay nam nhân chùm lên.
Tô Vi:…… Chotto matte (chờ một chút)
Cô  bao tải màu hồng phấn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dua-vao-nang-luc-cuong-dai-ta-xuyen-thanh-nu-chinh/chuong-233.html.]
Thời điểm Tô Vi tỉnh , là khi  vận chuyển   ngoài.
Dựa theo tình tiết trong phim truyền hình mà cô  xem, cô quả nhiên  giấu ở trong xe đưa đồ ăn.
Đây là một chiếc xe ba bánh.
Cửa    trông coi kiểm tra, nhưng bởi vì  bắt cóc cô thoạt   quen thuộc cùng thủ vệ cửa , cho nên cũng   kiểm tra cẩn thận, Tô Vi cứ như   mang   ngoài.
DTV
Trên    sức lực gì, đại khái là  hạ dược.
Bởi vì vô pháp giãy giụa, cho nên Tô Vi miễn cưỡng động đậy  thể tìm một tư thế thoải mái.
Cô  nam nhân trung niên một đường mang   một tòa nhà thấp bé cũ nát, phía  còn  một cái tầng hầm ngầm.
Tô Vi  nam nhân trung niên đặt ở tầng hầm ngầm .
Cô   nam nhân đếm đếm, “Một, hai, ba…… Năm.”
Hắn   thể bắt cóc năm ?
Tô Vi cảm giác sức lực   chính  khôi phục một ít, cô hoảng hốt mở mắt , đầu tiên là  thấy đèn điện  đỉnh đầu.
Tuy rằng tầng hầm ngầm âm u ẩm ướt,  ít ánh sáng mặt trời, nhưng nam nhân trung niên lợi dụng một mảnh cửa sổ nho nhỏ, xếp   nhiều đèn điện năng lượng mặt trời.
Tô Vi  đặt dựa  tường, ở bên  cô còn  bốn  khác…… Oa oa?
Tô Vi:…… Chỉ  cô là  sống.
Đầu ngón tay Tô Vi câu lấy sợi tinh thần lực màu đỏ của Lục Nhưỡng, kéo kéo,  đó phát hiện……  đứt?
Bị đứt!
Héo.
Tô Vi ôm chỗ thắt nơ con bướm, cực kỳ bi thương.
Nam nhân trung niên  tới dò hỏi cô, “Không  việc gì chứ? Uống nước .”
Không uống.
“Nơi  giống như còn  một lon Coca.”
Tô Vi ôm Coca, cúi đầu  thoáng qua lon Coca,  đó  ngẩng đầu  thoáng qua nam nhân trung niên  mặt.
“Không  ống hút.”
Nam nhân trung niên:……
Nam nhân xoay    ngoài, ba phút  trở về, quả nhiên   tìm  một ống hút, còn tri kỷ rửa sạch sẽ.
“Mở  .” Tô Vi  mới cắt móng tay xong,  giật nắp .
Nam nhân trung niên tiếp nhận Coca trong tay cô, thế cô mở .
Tô Vi  thoáng qua ngày.