Cái sườn xám  thật đúng là  thể giấu đồ.
Rốt cuộc là giấu ở nơi nào.
Tô Vi khôi phục tự do, đầu tiên cô đưa  một cái quan điểm của chính .
“Phòng  của  quá lạnh.”
Hạ Lưu híp mắt.
Cô cũng    bộ vì chính , cô chỉ là hy vọng ở trong quá trình khai thông,   đều hạnh phúc vui sướng  thoải mái.
Hạ Lưu cầm lấy điều khiển từ xa của điều hòa ở phía  bàn  ném cho cô.
Tô Vi cầm điều khiển từ xa, nâng độ ấm đến 30 độ.
DTV
Hạ Lưu:……
Không  nữ nhân trời sinh nhiệt độ cơ thể thấp ? Anh cái đồ giả nữ nhân .
“   chút khát.”
Tô Vi   nữa đưa  yêu cầu nho nhỏ thứ hai của chính , “Muốn uống nước.”
Đây cũng   cô quá mức, quá trình khai thông là thực dài dòng, đến lúc đó cô khát nước   thể dừng ,     khó vượt qua ?
Hạ Lưu tựa hồ là còn   xem Tô Vi còn giở trò gì,   lạnh một tiếng,  lên,  đến  tủ đổ một chén nước cho cô.
Ngón tay Tô Vi chạm chạm ly nước,  mặt lộ  biểu tình khó xử, “  thể uống nước lạnh.”
“Vì ?”
“Anh hẳn là hiểu nha.”
Hạ Lưu  hiểu,  hẳn là nên hiểu cái gì? Hắn là một nam nhân, hẳn nên hiểu cái gì?
-
Nước ấm   đưa đến.
Hạ Lưu rót cho Tô Vi, “Được  ?”
“Vẫn còn đang nóng, chờ một lát .”
Tô Vi ngoan ngoãn   sô pha, đặt đôi tay ở đầu gối.
Hạ Lưu  lạnh một tiếng, “Cô cho rằng cô kéo dài thời gian như  sẽ   tới cứu cô?”
Tô Vi chân thành : “ chỉ là  uống miếng nước.”
Cô  khi thức dậy, còn   uống một ngụm nước   dược  cho hôn mê.
Thật là   chút khát.
Bên ngoài mưa vẫn rơi, mưa đá sột sột soạt soạt nện ở  cửa sổ, bởi vì thể tích  lớn, cho nên âm thanh đứt quãng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dua-vao-nang-luc-cuong-dai-ta-xuyen-thanh-nu-chinh/chuong-206.html.]
Ngày mưa, đêm g.i.ế.c .
Tô Vi một tay chống cằm,  ly nước ấm  mặt.
Nước ấm mờ mịt, Tô Vi ngáp một cái.
Cô cúi  thấu  lên, thổi thổi mặt nước,  đó  dùng ngón tay cảm giác một chút.
Ai da, nóng quá.
“Cô đang đợi  của cô, lính gác cấp bậc SS+++ ?”
Anh  cứ luôn thích phỏng đoán ý tưởng của  khác như ?
“Anh  đang ở nơi nào?”
Nghe  Tô Vi hỏi, Hạ Lưu , chính  đoán đúng .
“Hắn hiện tại, phỏng chừng   tròng vòng cổ, đánh gãy xương sườn, cắt gân tay và gân chân, biến thành một phế nhân ?”
Tô Vi trầm mặc một chút, giơ tay chỉ phía  Hạ Lưu.
“Anh  chính là như  ?”
Nước mưa hội tụ ở chỗ cửa sổ sát với mặt đất, biến thành dòng suối.
Phía  cửa kính thật lớn, một nam nhân đang .
Trong tay nam nhân nắm một nam tử trung niên, rõ ràng chính là lão nhị đoàn đội bọn họ.
Lão nhị tay chân vặn vẹo,  nắm giống như một con chó.
Mà ở bên  , là lính gác cấp bậc SS+++ .
Lão nhị   thế !
Hạ Lưu một chút  lên.
Mưa đột nhiên tăng lớn, Tô Vi    là Lục Nhưỡng  thực khó chịu.
Bởi vì   ở bên ngoài gặp mưa.
Thói ở sạch của đại ma vương cho rằng mưa  sạch sẽ, cho nên  chán ghét gặp mưa.
Tơ lụa  chân Tô Vi   cởi bỏ.
Cô thừa dịp Hạ Lưu khiếp sợ, “bịch bịch bịch” chạy đến bên cạnh cửa sổ, giơ cao di động của chính , vẻ mặt chân thành, “Xin hãy xem VCR mới.”!
Ha, quả nhiên  hổ là lính gác cấp bậc SS+++.
Hạ Lưu  ở nơi đó, một tay vẫn nâng tẩu hút thuốc trong tay.
Bàn tay khác đang rũ tại bên    tự kìm hãm  mà âm thầm run rẩy lên.
Tuy rằng cách cửa kính, nhưng khí tràng tinh thần lực cường đại của Lục Nhưỡng  lệnh  vô pháp xem nhẹ,  thể so với đầu óc dẫn đầu   phản ứng, Hạ Lưu bắt đầu sinh  tâm lý sợ hãi.
Sợ hãi đến vô pháp nhúc nhích.