Đây là khách nhân thứ nhất trong ngày hôm nay của cô.
Một nữ lính gác cấp S.
Ban đầu nữ lính gác  lựa chọn cô, bởi vì cô chỉ là một dẫn đường cấp bậc S-, mặc cho ai  thấy cấp bậc , ngoại trừ lắc đầu đều là lắc đầu.
Chỉ là bởi vì các dẫn đường khác đều đang vội, chỉ  Tô Vi rảnh, cho nên nữ lính gác bất đắc dĩ lựa chọn cô.
Hiện tại, hiệu quả cấp bậc S- thực rõ ràng triển lãm  tới.
Hơn nữa cô và lính gác cấp Thần Lục Nhưỡng vẫn còn gắn sợi dây tinh thần, tương đương một lúc khai thông cho hai , quả thực liền  lấy cái mạng già của Tô Vi nha.
DTV
Tô Vi nỗ lực trợn to mắt,  đó ngáp một cái.
Nữ lính gác:……
Nữ lính gác rút tay về, lựa chọn rời xa Tô Vi.
Tô Vi:……
Tô Vi hoãn trong chốc lát,  qua hỏi  đài, cô như    tính tiền lương ?
Trước đài  thấy, “Tô Vi  33?”
 , Tô Vi  33 xin  phục vụ quý khách.
“Bị khiếu nại.”
Tô Vi:???
Một ngày xuống , Tô Vi  trừ một rương mì ăn liền.
Cuộc sống  vô pháp qua!
-
Hôm , Tô Vi héo bẹp cứ theo lẽ thường  , cô một buổi sáng đều   nhận  một đơn, thẳng đến buổi chiều,   chọn cô.
Số 33 rời núi!
Tô Vi tinh thần phấn chấn, ngẩng đầu  về phía cửa.
Đó là một lính gác cấp S, nam tính,  cao đại khái 1m7, diện mạo trung đẳng, ánh mắt  chút bất chính.
Sau khi  tiến ,  thấy Tô Vi  ở bàn,  mắt sáng ngời,  đó nhanh chóng đóng  cửa phía .
“Cô so với  ảnh chụp còn xinh  hơn nhiều.” Nói chuyện, lính gác    mặt Tô Vi,  đó vươn tay tới, “Cô sẽ khai thông như thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dua-vao-nang-luc-cuong-dai-ta-xuyen-thanh-nu-chinh/chuong-115.html.]
Tô Vi nâng nâng tay, “Bắt tay.”
Dẫn đường  thể tùy ý lựa chọn phương thức khai thông cho lính gác.
“Nghe  cô là dẫn đường cấp bậc S-? Chỉ bắt tay thì  đủ .” Lính gác đột nhiên  dậy, cúi  tiến lên, “Hay là chúng   chút sự tình vui sướng , thế bào?”
Dẫn đường cũng cần phóng thích áp lực,  một  dẫn đường xác thật sẽ phát sinh quan hệ cùng lính gác, đương nhiên, đây đều là kết quả hai bên lựa chọn.
Tô Vi thong thả lắc lắc đầu.
Lính gác   vẫn  thuận theo  buông tha, “Cô chỉ là một dẫn đường cấp bậc S-, cô cho rằng ai sẽ  khai thông cùng cô? Đừng    !”
Ngay  đó, một cái folder trực tiếp nện ở  đầu lính gác .
“Ai!”
Cửa phòng khai thông   khi nào   mở .
Một nam thanh niên mặc áo sơmi màu trắng  ở cửa, ánh mắt tối tăm  qua lính gác , “Lăn.”
Nam thanh niên   trai. Chọc  chú ý chính là một đầu tóc màu hồng nhạt  của , phối hợp với khuyên tai màu bạc, trông như một thiếu niên bồng bột.
Nếu Tô Vi nhớ  lầm, gương mặt  rõ ràng chính là tiểu trúc mã mà Doãn Tĩnh vẫn luôn đang tìm kiếm.
“Nơi   nút bấm, nếu  lính gác định  cái gì với cô, cô cứ ấn cái .” Nam nhân   tới, giơ tay chỉ chỉ một cái nút màu đen phía  bàn của Tô Vi.
Hóa  nơi  còn  một cái nút.
“A.” Tô Vi gật đầu, “Đã .”
Sau đó ấn xuống.
“Trong vòng mười giây sẽ   chạy tới xử lý lính gác nháo sự.” Nói xong, nam nhân liền rời .
Tô Vi  dậy, ghé  cạnh cửa,  nam nhân   phòng khai thông  22 cách đó  xa.
Hóa  là kỹ sư  22.
-
Buổi tối, Doãn Tĩnh  đây đón Tô Vi.
Đi ngang qua phòng  22, Tô Vi  cẩn thận dẫm tới gót giày  lưng Doãn Tĩnh, khiến giày cô  tuột .
Tô Vi: “Cô nên  trọng một chút.”
Doãn Tĩnh:…… Rốt cuộc là ai   trọng! Đi đường còn dán gót chân  khác  ? Làm việc một ngày còn  bồi thường một rương mì ăn liền, chỉ  cô!
Khi Doãn Tĩnh cúi đầu xỏ giày, cách một cánh cửa, trong phòng kỹ sư  22 truyền đến tiếng khắc khẩu.