Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản - Chương 66
Cập nhật lúc: 2024-08-02 08:30:41
Lượt xem: 93
Dịch Thiên gật đầu, mẹ anh ấy đang làm phục vụ ở quán ăn vặt nhà họ Lâm g.i.ế.c thời gian, cách đây không lâu đã gọi điện báo cho anh ấy biết.
Dịch Thiên vui vẻ ăn xong bữa sáng ngon lành, thở dài một tiếng, xoa xoa bụng: “Cha, chúng ta mua thêm để trưa ăn đi.”
“Con không mua được đâu, quán ăn nhà họ Lâm còn không có đủ bữa sáng để bán, chắc chắn không còn thừa đến trưa.”
“Kinh doanh tốt như vậy?”
“Đúng thế!”
Hina
Bây giờ cũng muộn rồi, lại là cuối tuần nên chắc đã bán hết.
Dịch Thiên không tin, trực tiếp đi bộ đến quán ăn vặt nhà họ Lâm đón mẹ mình tan làm.
Một bà lão đi phía trước Dịch Thiên vừa bước vào cổng đã hô to: “Bà chủ nhỏ, cho một phần cháo.”
“Hết rồi ạ.”
Bà cụ sốt ruột: “Thế còn bánh bao?”
“Bánh bao cũng hết rồi, chỉ còn một phần bún dưa chua thôi.”
“Vậy cho một phần bún dưa chua đi.”
Dịch Thiên đi phía sau không cần hỏi cũng biết mình xui xẻo.
Bà Dịch nhìn thấy con trai mình: “Tiểu Thiên, con tới rồi.”
Dịch Thiên cười: “Không có việc gì làm, ra ngoài đi dạo, tiện thể đón mẹ tan làm.”
Bà Dịch cười, nụ cười ngọt ngào như mật.
Bà lão vừa gọi bún dưa chua: “Thằng con trai này của bà ngoan thật, hiếu thảo, còn biết tới đón bà, hơn thằng nhóc hỗn láo nhà tôi nhiều lắm.”
Bà Dịch cười ha ha: “Nào có, con bà cũng hiếu tháo mà, bận việc không về được nhưng ngày nào cũng gửi đồ cho bà đấy thôi.”
Hai bà lão đều quen biết nhau.
Bà lão cũng cười: “Bảo nó cuối tuần về cùng tôi đến quán ăn nhà họ Lâm cũng không rảnh, công việc bận rộn quá.”
“Con cái chăm chỉ làm việc là tốt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-66.html.]
Một nhóm ông bà già nói chuyện, nói xem con trai nhà ai hiếu thảo, con gái nhà ai quanh năm suốt tháng không về nhà lấy một lần.
Ở đây, Dịch Thiên cảm thấy thư thái, vui vẻ hạnh phúc.
Xắn tay áo giúp mẹ một số công việc, bà lão vui vẻ lắm.
Dịch Thiên rất thích quán ăn vặt nhà họ Lâm, sáng sớm hôm sau liền theo cha mẹ đến ăn sáng, ăn sáng xong cũng không vội rời đi, còn tiện tay giúp rất nhiều việc.
Để cảm ơn sự giúp đỡ của anh ấy, Lâm Hoài Hạ đặc biệt chừa lại mười cái bánh bao cho anh ấy mang đi.
Dịch Thiên khó khăn từ chối lòng tốt của bà chủ nhỏ, giúp tí việc có là gì, dù sao anh ấy cũng đang giúp mẹ một tay mà.
Lâm Hoài Hạ: “Cầm đi, đừng khách sáo với tôi.”
Dịch Thiên thực sự rất thèm bánh bao của quán ăn nhà họ Lâm, cũng muốn mang về cho vợ và con trai ăn thử.
Dịch Thiên: “Tôi nhận bánh bao, tôi sẽ trả tiền.”
Lâm Hoài Hạ khoát tay: “Như vậy là khách sáo rồi.”
Hai người xô đẩy hồi lâu, cuối cùng bà Dịch vỗ bàn một cái, bắt Dịch Thiên cầm lấy bánh bao.
“Hoài Hạ, lần sau đừng làm như vậy, nhất định phải trả tiền, chúng ta một là một, hai là hai, làm ăn không phải rõ ràng.”
Lâm Hoài Hạ cười nói: “Dạ được, chỉ một lần này thôi.”
Lâm Hoài Hạ nói với Dịch Thiên: “Cuối tuần sau anh có rảnh thì đến ăn sáng nhé, bắt đầu từ tuần sau quán chúng tôi sẽ bán mì lạnh, hương vị rất ngon.”
Gần đây thời tiết càng ngày càng nóng, rất nhiều khách hàng muốn ăn đồ lạnh, Lâm Hoài Hạ cảm thấy mì lạnh khá ngon.
Hai ngày nay cô cũng trồng rất nhiều dưa chuột, cà rốt, rau thơm, hành lá trong không gian, đây đều là những loại rau cần có để làm mì lạnh.
Ngoài ra, cô còn trồng rất nhiều ớt, phơi khô mấy chục cân, hôm nay sẽ làm dầu ớt chuẩn bị sẵn cho món mì lạnh.
Dịch Thiên nuốt nước miếng: “Vậy tuần sau tôi lại đến.”
Dịch Thiên không những đến mà còn dẫn theo cả vợ và con trai, cả gia đình lập tức bị đồ ăn ngon của quán ăn vặt nhà họ Lâm hấp dẫn, từ đó trở đi, chỉ cần cuối tuần có thời gian rảnh rỗi, bọn họ nhất định phải về nhà ăn ở quán ăn vặt nhà họ Lâm.
Bà Dịch và ông Dịch cực kỳ vui vẻ, tiếp tục làm việc hăng say hơn ở quán ăn vặt nhà họ Lâm.
Nhưng đó chỉ là nói trước.