Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản - Chương 35
Cập nhật lúc: 2024-08-01 07:10:44
Lượt xem: 131
Hai người thân thiết trò chuyện về cách ăn tôm hùm, nụ cười của Lục Nghiễn hơi chùng xuống.
Từ Thanh Trúc: “Có nấu cơm không.”
“Nấu nấu.”
Cô còn lạ gì anh ấy, nhất định là muốn ăn cơm trộn với nước canh.
Lúc trò chuyện cô cũng không rảnh rỗi, chiều nay đã ép xong cải, lấy ra trộn một đĩa trước. Nghĩ đến Lục Nghiễn không ăn được cay nên cô chỉ cho một chút dầu ớt để làm nổi bật hương vị của dầu mè.
Trộn xong cải ướp thì gắp một miếng cho Lục Nghiễn: “Thử xem có hợp khẩu vị của anh không.”
Đây là lần đầu tiên cô có cử chỉ thân mật như vậy.
Lâm Hoài Hạ: “Anh ngây ra làm gì, mau nếm thử đi.”
Lục Nghiễn ăn xong một miếng cô gắp, mặt mày cũng giãn ra.
“Ngon lắm!”
“Ngon là được rồi, đặc biệt trộn cho anh ăn chung với cơm đấy.”
Nụ cười trên mặt Lục Nghiễn càng trở nên chân thật hơn.
Từ Thanh Trúc: “Tôm hùm hấp tỏi sắp chín rồi.”
“Vậy giờ xào tôm hùm tê cay là được.”
Tôm hùm tê cay mùi hăng, còn chưa cho ớt vào nồi Lục Nghiễn đã bị đuổi ra ngoài.
Từ Thanh Trúc cuối cùng cũng có thể ngồi trước bếp lò nhóm lửa, nhét củi vào bếp xong thì đi dọn bàn, lấy bát đĩa.
Lục Nghiễn quét Từ Thanh Trúc một chút, Từ Thanh Trúc quen thuộc với bố cục nhà họ Lâm như ở nhà mình.
Lâm Hoài Hạ: “Ăn cơm thôi!”
“Tới đây tới đây!”
Hina
Từ Thanh Trúc chạy vào bếp, mùi thơm nồng nàn của tôm hùm tê cay, mùi tỏi đậm đà của tôm hùm hấp tỏi khiến anh ấy không nhịn được nuốt nước miếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-35.html.]
Mẹ ơi, thơm c.h.ế.t mất! Lâm Hoài Hạ đang phi nước đại trên con đường trở thành đầu bếp sao!
Tôm hùm hấp tỏi, tôm hùm tê cay và cải ướp dầu ớt được bày lên mâm.
Mỗi người một bát cơm trước mặt, bắt đầu ăn!
Tác dụng chính của đồ ăn đối với anh là lấp đầy dạ dày, Lục Nghiễn vốn chỉ hứng thú với đồ ăn ngon, giờ phút này cũng cảm thấy bụng đói kêu vang. Anh đã đến rất nhiều nhà hàng năm sao trong ngoài nước, nhưng đây là lần đầu tiên, chỉ cần nhìn và ngửi là anh đã có cảm giác thèm ăn rồi.
Lần đầu tiên đến nhà mà Lục Nghiễn đã trả cô tôm hùm, Lâm Hoài Hạ gắp cho anh một miếng tôm hùm hấp tỏi trước: “Ăn nhiều chút nha.”
“Cảm ơn.”
Đây là bữa cơm đầu tiên trong đời Lục Nghiễn ăn quá no.Cho dù là tôm hùm hấp tỏi thơm nồng mùi tỏi, hay là cải ướp dầu ớt tưởng chừng bình thường nhưng thơm ngon xuất sắc, thậm chí là một bát cơm trắng kia, đều kích thích vị giác của anh vô cùng.
Thậm chí anh còn cảm thấy, dù chỉ có mỗi cơm trắng anh cũng có thể ăn được hai bát.
Từ Thanh Trúc hoàn toàn đắm chìm vào ăn cơm, Lục Nghiễn vốn không ăn được cay, thấy Từ Thanh Trúc ăn ngon quá, cũng gắp thử một miếng tôm hùm tê cay.
Ngoài vị cay, hương vị cũng hết sức xuất sắc. Trán anh cay đến mức toát mồ hôi.
Lâm Hoài Hạ đưa nước cho anh: “Uống nhiều một chút cho bớt cay.”
“Ừm.”
Từ Thanh Trúc tiêu diệt xong tôm hùm trên bàn thì lấy nước canh tôm hùm tê cay trộn với cơm, ăn quên cả trời đất.
Lục Nghiễn cầm ly nước, cười nói với Lâm Hoài Hạ: “Bảo sao trước đây hẹn ăn cơm em toàn nói cái này cái kia ăn không ngon, em nấu ăn ngon thật, biết vậy chúng ta mua thức ăn về tự nấu còn hơn.”
Chính vì cả hai đều là người kén ăn nên khi hẹn ăn cơm, chẳng những có người ăn cùng mà còn được thỏa thích phàn nàn, như vậy tình bạn của bọn họ mới có thể lâu bền.
“Trước đây em không biết nấu ăn, chỉ biết nói miệng. Nửa cuối năm ngoái em mới bắt đầu luyện tập kỹ năng nấu ăn, cũng không phải quá ngon, chỉ ở mức khá thôi.”
“Anh thấy cực kỳ ngon, đây là món tôm hùm ngon nhất anh từng ăn.”
Từ Thanh Trúc cười ha ha: “Thật trùng hợp, đây cũng là món tôm hùm ngon nhất tôi từng ăn.”
Cơm nước xong xuôi, nghỉ ngơi một lát thì trời cũng không còn sớm.
Từ Thanh Trúc tự giác đi vào bếp rửa bát, Lâm Hoài Hạ trộn mấy cân cải ướp dầu đỏ cho Lục Nghiễn mang đi.