Dựa Vào Hóng Chuyện Để Sống Sót Chốn Hậu Cung - Chương 77: Thuận Chiêu dung giả bệnh
Cập nhật lúc: 2025-12-29 02:32:30
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V9isjfm8I
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hậu cung Đại Lương bỗng nhiên bận rộn hẳn lên, một phần vì sắp đến năm mới, phần khác là do thánh chỉ sắc phong của Thái hậu và Hoàng đế ban xuống.
Chu Quý phi tấn phong Hoàng Quý phi, Thuận Tần sắc phong Thuận Chiêu dung, Viên Tài nhân thăng Viên Quý nhân, các tần phi khác cũng đều ban thưởng hậu hĩnh.
Nhất thời, cung nữ và thái giám tay bưng hộp quà, tay cầm nghi trượng dùng cho đại điển, nườm nượp như mắc cửi.
Khắp nơi trong cung đều giăng đèn kết hoa, khí vui tươi rộn ràng.
Ngay cả những tần phi trong lòng phục cũng đành gượng , thốt lên một câu ca ngợi cảnh tượng thịnh thế của Đại Lương.
Người khác thì thôi , nhưng kẻ đắc ý nhất chính là An Tần.
Trên văn thư sắc phong, ở một góc khuất ít ai để ý nhất ghi một dòng: Ban chỉ giải trừ cấm túc cho An Tần.
Nhận thánh chỉ, An Tần quét sạch vẻ lười biếng thường ngày, tinh thần phấn chấn sai bảo Ngọc Dung và Thu Phân xoay như chong ch.óng.
"Thu Phân, quét dọn An Ninh cung thật kỹ càng , dội thêm mấy thùng nước cho trôi hết xui xẻo ."
"Ngọc Dung, mang mấy chữ 'Phúc' và tranh cát tường Bản cung cắt mấy hôm treo lên, cây cũng buộc thêm ít dây lụa màu cho may mắn."
"Các ngươi chuẩn thêm ít hoa quả, bánh trái, lát nữa chỉ dụ ban xuống."
Dưới sự chỉ đạo của An Tần, mười mấy chiếc đèn l.ồ.ng đỏ rực treo khắp cung điện. Những chữ "Hỷ" đỏ xanh, chữ "Phúc", tranh "Niên niên hữu dư" (cả năm sung túc), "Phúc thọ miên miên" dán kín các khung cửa sổ. Trên cây giăng đầy dải lụa đủ màu hồng tím, cây còn buộc thêm lụa màu cam xanh.
Trên bàn bày đầy lạc, hạt dưa, táo lê...
Cứ ngỡ như lạc đoàn phim "Chuyện tình thôn quê".
Nguyễn ma ma khéo mang y phục tới, thấy cảnh mà há hốc mồm.
"An Ninh cung... cái ... còn náo nhiệt hơn cả Chiêu Dương cung nữa."
Ngọc Dung đáp: "Chủ t.ử chúng thích cát tường, gặp chuyện vui nên trang hoàng cung điện chút thôi ạ."
"Chỉ là giải trừ cấm túc thôi mà." Nguyễn ma ma liếc cách bài trí của An Ninh cung khẩy, "Người còn tưởng An Tần tấn phong Hoàng Quý phi đấy chứ."
Ngọc Dung che miệng : "Ma ma qua Chiêu Dương cung ?"
Chu Quý phi thăng Hoàng Quý phi, địa vị một vạn .
Nguyễn ma ma tấm tắc khen ngợi.
"Chưa đến ban thưởng của Hoàng thượng và Thái hậu, chỉ riêng hạ lễ do công t.ử Chu phủ đích mang tới thôi cũng đủ lóa mắt . Nào là rèm châu phỉ thúy màu khổng tước, tràng hạt bằng gỗ thơm nạm ngọc thiền, gấm uyên ương vạn kim, rồng hương nắm cá, minh châu... Lão bà t.ử sống cả đời từng thấy những thứ như . Cô nương thật nên mở mang tầm mắt, đó mới gọi là chốn bồng lai tiên cảnh."
Nói xong, bà liếc An Ninh cung với vẻ chê bai mặt.
Cái thứ gì thế .
Ngọc Dung thầm nghĩ: Thôi khỏi, cái gì mà từng thấy.
Chiêu Dương cung dù thế nào, liệu sánh với Cố Cung Bác Vật Viện ?
Nhận lấy y phục từ tay Nguyễn ma ma, Ngọc Dung hỏi: "Chiêu Dương cung ban thưởng gì cho ma ma ?"
"Lúc tới, khéo gặp Chu công t.ử." Nguyễn ma ma khen ngớt miệng, "Chu công t.ử dung mạo thật tuấn tú, cũng môi hồng răng trắng y hệt cô nương ..."
Ngọc Dung: Bà chắc là đang khen chứ?
Nguyễn ma ma tiếp lời: "Dung mạo đẽ, còn kiên nhẫn với các cô nương, đối với những bà già như cũng cảm thông. Vừa tay thưởng cho năm lượng bạc, còn với nữa chứ."
Chỉ là một công t.ử bột ăn chơi trác táng thôi mà.
Ngọc Dung nhạt, để trong lòng.
Trước khi , Nguyễn ma ma cách trang trí của An Ninh cung một nữa, kéo tay Ngọc Dung khuyên nhủ đầy tâm huyết.
"Cho dù An Tần giải trừ cấm túc thì cũng chẳng tiền đồ gì . Ta thấy cô nương thông minh lanh lợi, xinh , hà cớ gì treo cái cây khô An Tần ."
Ngọc Dung bất lực, cũng cách nào khác.
Cấu hình xuất xưởng đổi .
Nguyễn ma ma thở dài mấy lượt mới rời .
"Cây khô" nọ chẳng chút tự , dương dương tự đắc c.ắ.n hạt dưa trong nội điện, c.ắ.n : "Hoàng thượng đặc biệt cho phép Bản cung rời khỏi Lãnh cung, chứng tỏ trong lòng Người vẫn Bản cung."
Ngọc Dung bước điện, bước chân khựng .
là tự tin đến mức khó hiểu!
Hơn một tháng rưỡi nay, đến cái bóng của Hoàng đế còn chẳng thấy , nàng rút kết luận Hoàng đế nàng trong lòng ?
An Tần nhấp một ngụm : "Ngọc Dung, Thuận Chiêu dung bệnh, chúng qua thăm tỷ ."
Thuận Tần khi tấn phong Thuận Chiêu dung thì đột nhiên xin nghỉ vì phát sốt.
Ngọc Dung : "Thuận Chiêu dung cáo bệnh xin nghỉ, chúng đường đột đến thăm, tiện ?"
An Tần dậy: "Có qua mới toại lòng , lúc Bản cung gặp nạn, Thuận tỷ tỷ đến thăm Bản cung, giờ đến lượt Bản cung báo ân ."
Ngọc Dung: Báo ân, từ e là hợp .
Chủ t.ử cũng phát đạt gì cho cam.
Chủ tớ hai đến Diên Xuân cung của Thuận Chiêu dung, Vân Thường dẫn đón .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dua-vao-hong-chuyen-de-song-sot-chon-hau-cung/chuong-77-thuan-chieu-dung-gia-benh.html.]
Diên Xuân cung bày trí nhiều kỳ thạch, đá nhiều loại dây leo như t.ử đằng bám , đất trồng nhiều loại dương xỉ, cây cảnh cũng chủ yếu là hoa cúc.
Tuy tinh tế, thanh nhã nhưng toát lên vẻ lạnh lẽo, xa cách.
Vân Thường mời An Tần xuống ghế trong điện, : "Nương nương nhà nô tỳ phong hàn, sợ lây bệnh khí sang cho Nương nương nên đặc biệt sai nô tỳ tạ ơn ý của An Tần nương nương. Đợi khi nào khỏi bệnh sẽ mời An Tần nương nương đến tiểu tụ ."
Ngọc Dung quan sát Vân Thường nữa. Tuy dung mạo bình thường, y phục cũng theo quy chế cung nữ thông thường, nhưng túi thơm, túi gấm đeo vô cùng tinh xảo, ngay cả vân mây thêu giày cũng khéo léo, khác biệt.
An Tần hỏi: "Thuận tỷ tỷ gặp chuyện đại hỷ, đổ bệnh thế ?"
Vân Thường dâng đáp: "Đêm qua Nương nương ăn nhiều cua một chút, dậy đêm mấy , lẽ gió lạnh tạt ."
Ngọc Dung vẫn luôn hiểu, nữ t.ử cổ đại bằng gì ?
Hơi một tí là gió tạt.
Là bướm đêm ?
An Tần dậy: "Vậy để Bản cung tới."
Khó khăn lắm mới ngoài một chuyến về tay , giọng điệu An Tần mang theo vài phần tiếc nuối.
lúc , một bóng dáng nhỏ nhắn bước tới: "Tỷ tỷ khỏe ? Ồ... An Tần nương nương cũng ở đây ."
An Tần : "Viên đến ."
Ngọc Dung và Vân Thường vội vàng hành lễ: "Bái kiến Tài nhân."
Viên Tài nhân tỏ vẻ vui, Liễu Chi lưng vội nhắc: "Chủ t.ử nhà Hoàng ân hạo đãng, nay là Quý nhân ."
Phải , Thuận Tần thăng Chiêu dung, Viên Tài nhân thăng Quý nhân.
Có lẽ do thăng vị, Viên Quý nhân chút vênh váo tự đắc: "Nghe tỷ tỷ bệnh, qua thăm chút."
Vân Thường vội ngăn : "Chiêu dung lệnh, lo lắng bệnh khí lây sang khác nên ai cũng gặp."
"Chẳng lẽ ngay cả cũng gặp?" Viên Quý nhân chút tức giận, "Ta cứ đấy."
Vân Thường chặn đường Viên Quý nhân, : "Nương nương đặc biệt dặn dò, Tiểu chủ cũng ."
Viên Quý nhân bực bội: "Vậy khi nào mới thăm?"
Vân Thường đáp: "Đợi Nương nương khỏi bệnh, tự nhiên sẽ cho Quý nhân thăm."
Viên Quý nhân giậm chân thình thịch.
An Tần kéo tay Viên Quý nhân : "Đã là tỷ tỷ bệnh, chúng đừng phiền tỷ tĩnh dưỡng. Chúng thỉnh an Hoàng hậu nương nương ."
Viên Quý nhân miễn cưỡng rời .
Ngọc Dung thầm nghĩ, Thuận Chiêu dung mới là thực sự thông minh, thực sự giữ .
Lần sắc phong chỉ ba vị tần phi, Chu Quý phi là cháu gái ruột của Thái hậu, đương nhiên thể thiếu phần.
Viên Tài nhân là tần phi cấp thấp, quá chướng mắt.
Chỉ riêng Thuận Chiêu dung, con cái, công lao thăng lên vị trí cao.
Trận ốm bất ngờ , e rằng là để tránh đầu sóng ngọn gió.
Phía , An Tần và Viên Quý nhân tay trong tay trò chuyện, ngờ càng càng hợp gu.
"Nghe Viên giỏi múa?"
"Muội học múa từ nhỏ, trong phủ mời vũ nương trong cung về dạy, vũ nương đó còn khen thiên phú hơn ."
An Tần ngưỡng mộ : "Bản cung múa, xưa nay hâm mộ những múa, Viên còn hát nữa?"
"Trong phủ mời ca kỹ giỏi nhất kinh thành về dạy, tiếng hát vang vọng quanh xà nhà mới coi là học xong xuất sư."
An Tần vẻ mặt đầy hâm mộ: "Bản cung cái gì cũng ."
Ngọc Dung thầm nghĩ: Người đ.á.n.h trống bỏi mà!
Viên Quý nhân mới mười bảy tuổi, đang ở độ tuổi thích khoe khoang, kìm mà khoác lác: "Năm hơn hai mươi tú nữ tiến cung, chỉ thăng vị, mấy nổi bật nhất hồi đó giờ đều bặt vô âm tín cả ."
Ngọc Dung thầm nghĩ: Dàn tần phi khóa chán thật.
An Tần khen ngợi: "Viên gia thế , dung mạo , năm đó Viên nhất định sẽ nên chuyện mà."
Ngọc Dung thầm nghĩ: Năm đó Người thế. Người bảo: "Viên Thải Y lùn tịt, còn đến cằm Bản cung, Bản cung chuyện với ả còn cúi đầu xuống."
Viên Quý nhân càng thêm phấn khích: "Gia thế là một chuyện, ở trong cung quan trọng nhất vẫn là xem tu hành của bản ."
An Tần tán dương hết lời: "Viên một tỷ tỷ thật đấy."
Viên Quý nhân đột nhiên phục : "Muội dựa chính để giành vị phận , chứ dựa tỷ tỷ."
Ngọc Dung thầm nghĩ: Thôi bà ơi. Nghe đám cung nữ bàn tán, Hoàng thượng lâu lắm đến cung nương nương nào .
Người dựa cái gì mà giành vị phận?
Dựa việc báo mộng cho Hoàng đế chắc?
(Hết chương 77)