Dựa Vào Hóng Chuyện Để Sống Sót Chốn Hậu Cung - Chương 58: Hoàng hậu bệnh lâu năm
Cập nhật lúc: 2025-12-28 18:14:55
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L5EIsp3Qa
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cung Phượng Nghi bài trí giản lược mà sáng sủa, bố cục rộng lớn tầng lớp rõ ràng. Bốn phía trưng bày đồ sứ thanh hoa toát lên vẻ trang nhã, nền trải t.h.ả.m màu sen phấn dịu dàng, phô trương. Trong cung hề mùi t.h.u.ố.c nồng nặc của bệnh lâu năm, ngược thoang thoảng mùi hương Tô Hợp dễ chịu.
Theo như thông tin hóng hớt từ nguyên chủ, Hoàng hậu là trung chính ôn hòa, vốn là Thái t.ử phi Tiên đế tuyển chọn tấn thăng, gì đáng chê trách.
An tần cung kính quỳ xuống: "Thần thỉnh an Hoàng hậu nương nương."
Sau tấm rèm kết bằng hạt ngọc xanh, giọng nhanh chậm của Hoàng hậu truyền : "An tần đến , ."
Hai tiểu cung nữ vén rèm, An tần bước nội thất.
Thuận tần nghiêng chào, Viên Tài nhân dậy : "Thục phi và Hiền phi thỉnh an xong về , An tần đến muộn một bước."
Ngọc Dung thầm hóng: Thục phi và Hiền phi mỗi một phe, thỉnh an xong là rời ngay. Thuận tần và Viên Tài nhân dựa Hoàng hậu, cho nên nào cũng nán trò chuyện thật lâu.
An tần bên trong, quỳ xuống hành lễ với Hoàng hậu nữa, Ngọc Dung cũng quỳ theo.
"Thần phạm đày lãnh cung, mất mặt Hoàng hậu nương nương."
Hoàng hậu ôn tồn : "Ai mà chẳng lúc phạm , sai chịu sửa là , chớ lỗ mãng như nữa."
An tần , Ngọc Dung đỡ nàng dậy.
Hoàng hậu : "Đều là tỷ trong nhà, xuống chuyện ."
An tần tạ ơn xuống, Ngọc Dung lưng nàng, lén trộm Hoàng hậu. Chưa từng thấy Hoàng hậu thật sự trông như thế nào nhỉ?
Lần xem cho kỹ mới .
Vừa một cái, Ngọc Dung giật thót .
Thái Thiếu Phân! (Diễn viên đóng vai Hoàng hậu trong Chân Hoàn Truyện)
Là cô ?
Trông giống quá mất, đầu đeo đai trán (mạt ngạch), gương mặt thanh tú, đôi môi mỏng, gò má cao, vẻ ốm yếu che giấu sự tinh minh.
"Thái Thiếu Phân" day day trán, : "Vừa Hiền phi và Thuận tần kể chuyện về phủ tỉnh , Bản cung say sưa lắm. An tần và Vinh phi cùng về một lượt, chắc hẳn trong phủ càng náo nhiệt hơn?"
Ngọc Dung vội nháy mắt hiệu: Tâm phòng thể !
An tần ném một ánh mắt: Ta tự chừng mực.
Thuận tần mỉm : "An mau kể cho ."
An tần : " là náo nhiệt thật, Vinh phi chỉ riêng động t.h.a.i hai . Một là lấy cớ động t.h.a.i đòi đ.á.n.h nhũ mẫu của thần , động t.h.a.i còn là khi mẫu thần ban thưởng. Chắc hẳn một là giả, một là thật."
Ngọc Dung hít một ngụm khí lạnh.
Người tự chừng mực cái nỗi gì?
Biết cái con khỉ khô !
Người còn bắt đầu thăm dò, dốc hết ruột gan kể lể .
Thuận tần che miệng : "Bản cung cứ tưởng An về phủ sẽ Vinh phi chèn ép, ngờ An chiếm thế thượng phong so với Vinh phi."
Ngọc Dung thầm hóng: Họ Thuận ý .
Viên Tài nhân nũng nịu: "An tần tỷ tỷ Hoàng thượng chống lưng, Vinh phi thể là đối thủ ?"
Ngọc Dung thầm hóng: Họ Viên cũng chẳng gì.
Hàm Phương cô cô dâng cho Hoàng hậu, Hoàng hậu nhấp một ngụm, dường như lơ đãng hỏi: "Hoàng thượng đột nhiên sắc phong cho ngươi? Sắc phong cho đích mẫu thì cũng thôi , nghĩ đến chuyện ban thưởng cho nhũ mẫu của Vinh phi?"
Ngọc Dung thầm hóng: Đây e là mục đích thật sự mà Hoàng hậu gọi An tần đến.
An tần ngơ ngác: "Nghe đích mẫu của mấy vị Hiền phi cũng đều ban thưởng, chỉ riêng mẫu thần . Còn về nhũ mẫu... thần cũng rõ."
Ngọc Dung thầm khen: Biểu cảm đạt.
Hoàng hậu hỏi: "Có do ngươi cầu xin Hoàng thượng ?"
An tần càng thêm ngơ ngác: "Thần ở trong lãnh cung, suốt một tháng rưỡi nay nào gặp mặt Hoàng thượng."
"Bản cung quên mất ngươi vẫn luôn ở lãnh cung, ngoài cấm túc." Hoàng hậu , "Mưa móc sấm sét đều là hoàng ân, là ý của Thánh thượng thì ngươi cứ nhận lấy là ."
Ngọc Dung: Thái Thiếu Phân tự hỏi tự trả lời.
là cô .
Thuận tần liếc Ngọc Dung, : "Hoàng hậu nương nương điều , nhũ mẫu của Vinh phi chính là ruột của cung nữ đấy ạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dua-vao-hong-chuyen-de-song-sot-chon-hau-cung/chuong-58-hoang-hau-benh-lau-nam.html.]
Ánh mắt Hoàng hậu chuyển sang Ngọc Dung: "Ồ, chuyện ?"
"Thái Thiếu Phân" giả ngốc ?
Ngọc Dung nhớ rõ ràng, vì chuyện Vinh phi trừng phạt nguyên chủ, Hoàng hậu từng lên tiếng nhắc nhở Vinh phi.
Ngọc Dung vội vàng quỳ xuống: "Mẫu nô tì quả thực từng là nhũ mẫu của Vinh phi, nhưng đó là chuyện cũ mười mấy năm về ạ."
Hoàng hậu hỏi: "Vậy tại ngươi theo hầu Vinh phi, theo hầu hạ An tần?"
"Chủ t.ử bảo nô tì theo ai thì nô tì theo đó. Mưa móc sấm sét đều là ân điển của chủ t.ử." Ngọc Dung cúi đầu dậy.
"Giỏi cho con nha đầu khéo mồm khéo miệng." Hoàng hậu , "Ngẩng đầu lên cho Bản cung xem nào."
Ngọc Dung ngẩng đầu, thẳng "Thái Thiếu Phân".
Làn da trắng ngần như mỡ đông, mày ngài mắt phượng như tranh vẽ, khiến trong mắt Hoàng hậu thoáng qua vài phần kinh ngạc: "Trước nhận con nha đầu xinh đến thế."
Trước đây nguyên chủ theo An tần đến thỉnh an cũng thường xuyên, nhưng lúc nào cũng co rúm sợ sệt, chẳng ăn diện, lọt mắt xanh của Hoàng hậu .
Thuận tần : "Quả thực xinh , ngay cả nhành lục mai bên tóc mai cũng thật kiều diễm."
Liễu Chi lưng Viên Tài nhân bĩu môi phục.
"Đứng lên ." Hoàng hậu , "Nghe nha , theo An tần lãnh cung, nay cùng An tần chịu cấm túc, vẫn rời bỏ, thật đáng quý."
Ngọc Dung vội đáp: "Đa tạ Hoàng hậu nương nương quá khen."
Thuận tần chỉ Ngọc Dung, chiếc hộ giáp bạc lóe lên ánh lạnh: "Thần coi trọng nha đầu , đổi với An tần , nhưng tiếc nỡ cho. Nghe hôm qua Vinh phi đích mở miệng xin Hoàng thượng cũng ."
Trong lòng Ngọc Dung kinh hãi, Vinh phi thế mà dám mở miệng xin về?
Thảo nào hôm nay "Thái Thiếu Phân" triệu kiến, dường như vì An tần, mà là vì .
Hoàng hậu tiếp tục ngắm nghía Ngọc Dung.
Ngọc Dung giả bộ e thẹn kinh ngạc, cúi đầu rũ mắt.
"Đã An tần nỡ, ngươi cũng đừng ép quá đáng." Nụ của Hoàng hậu vẫn đúng mực như thế, sang hỏi Ngọc Dung, "Đã từng sách ? Có chữ ?"
Bí kíp "Hồng Lâu Mộng" tung .
"Nô tì từng sách, chỉ vài mặt chữ, đến nỗi mù chữ thôi ạ."
Hoàng hậu hỏi: "Có cầm kỳ thi họa ?"
Ngọc Dung thành thật đáp: "Bẩm ạ."
Kiếp ép học đàn piano, saxophone, tiếng Anh, toán Olympic, cưỡi ngựa...
Sau đó là kế thừa y thuật châm cứu của ông nội.
Viên Tài nhân : "Ngọc Dung xuất là nô tài Mạnh phủ, nuôi ngựa chăn dê buôn bán, chứ gì cầm kỳ thi họa?"
Thuận tần mỉm đầy ẩn ý.
Hoàng hậu dựa nệm êm, trong nụ ẩn chứa sự thả lỏng: "Nha đầu đấy, đưa xuống ban cho ít bánh ngọt."
Ngọc Dung dập đầu tạ ơn, lui xuống phía lãnh thưởng.
Lát , Liễu Chi từ tiền điện cho Viên Tài nhân, thấy Ngọc Dung ban thưởng, khỏi ghen tỵ đỏ mắt.
"Có vài kẻ gặp vận ch.ó, may mắn một hai thôi, tin đắc tội với Vinh phi nương nương mà ngươi còn sống yên ?"
Ngọc Dung trợn mắt kinh hãi phía : "Có ma!"
Liễu Chi sợ đến mức nhảy dựng lên: "Á..."
Ngọc Dung thầm hóng: Liễu Chi hồi nhỏ từng nhốt trong phòng tối, sợ ma, bao giờ dám đêm một , càng chịu nổi tiếng động lạ dù chỉ là nhỏ nhất.
Thấy phía chẳng gì, Liễu Chi tức tối: "Ngươi dọa ?"
"Trong lòng quỷ dọa?" Ngọc Dung cầm lấy một miếng bánh hoa quế, "Sau nhớ tiếng , bớt chuyện ma quỷ ."
Liễu Chi tức giận phất tay áo: "Chúng cứ chờ xem."
"Đi cho cẩn thận, coi chừng chân là cầu Nại Hà bên bờ Vong Xuyên đấy."
Câu dọa Liễu Chi giật thót thêm cái nữa.
(Hết chương 58)