Dựa Vào Hóng Chuyện Để Sống Sót Chốn Hậu Cung - Chương 42: An Tần miệng không che đậy
Cập nhật lúc: 2025-12-28 14:50:19
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VOeVJoUJl
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai sóng vai cửa cung An Ninh, những bông tuyết từ trời cao chầm chậm rơi xuống, nền trời đêm như dải lụa đen huyền ảo, khung cảnh tựa bức tranh tuyệt mỹ.
Cả hai nhất thời lặng thinh.
Để phá tan sự ngượng ngùng, Ngọc Dung cất tiếng hỏi: "Vừa nãy , cũng từng việc trong cung ?"
Giọng Tiểu Doãn T.ử trầm xuống: "Trước hầu hạ trong cung Thái hậu, đó... bà mất ."
"Xin ! Ta ."
"Không cả."
Ngọc Dung cảm thán: "Trước thường giục lấy chồng, cứ chê bà nhiều, nhưng từ khi cung Đại Lương, chẳng còn tiếng bà càm ràm nữa."
"Mẹ" trong lời Ngọc Dung là cằn nhằn của nàng ở kiếp .
Kiếp , nàng chạy vạy khắp nơi mai mối cho nàng, lo lắng từng bữa cơm giấc ngủ, miệng lúc nào cũng lải nhải thôi. Khi Ngọc Dung thấy phiền phức, nhưng giờ đây...
Trong mắt Ngọc Dung vương chút lệ nhòa.
Mẹ ơi, con sẽ gặp trong một thời gian dài, liệu còn cơ hội gặp .
"Ta thật sự nhớ bà!"
Thấy vẻ mặt nàng buồn bã, Tiểu Doãn T.ử vội an ủi: "Nghe tháng phi tần về phủ thăm nhà, đến lúc đó cô sẽ gặp cha ."
Thái hậu sắp mừng thọ, ân chuẩn cho các phi tần tháng về phủ thăm nhà một ngày.
Ngọc Dung gạt nước mắt, giọng mũi đặc sệt đáp một tiếng "ừ".
Ý nàng là cha ở thế giới .
Hơn nữa, chuyện về thăm nhà chắc gì đến lượt An Tần, nàng vẫn đang mang phận đợi tội mà.
Tiểu Doãn T.ử xoa đầu nàng: "Ta cứ tưởng cô lúc nào cũng vô lo vô nghĩ, hóa cũng lúc ưu sầu thế ."
Ngọc Dung chút ngượng ngùng, đưa tay vuốt vuốt mấy sợi tóc con tồn tại, sang Tiểu Doãn Tử: "Trời cũng còn sớm nữa..."
Cả hai đồng thanh lên tiếng: "Đêm nay..."
Ngọc Dung khựng , mỉm Tiểu Doãn Tử.
Tiểu Doãn T.ử vòng tay qua vai Ngọc Dung, kéo nàng sát hơn, dịu dàng : "Đêm nay cô bầu bạn, vui."
Sự dịu dàng tựa như ngàn vạn tinh tú đổ xuống nhân gian, khiến Ngọc Dung cảm thấy choáng váng, say đắm.
Tiểu Doãn T.ử ôn tồn : "Cô nghỉ ngơi , cô trong mới ."
Ngọc Dung bước cung điện, qua song cửa sổ ngoảnh đầu .
Tiểu Doãn T.ử lặng trong tuyết, nụ môi ôn nhu như ngọc.
Trái tim Ngọc Dung như tan chảy, ấm áp và căng tràn cảm xúc.
Ngày hôm , tuyết bắt đầu rơi lả tả.
Hậu cung Đại Lương khoác lên tấm áo bạc trắng xóa, cung An Ninh một nữa chìm trong lớp tuyết dày. Vạn vật ngủ say, chỉ dây kim ngân xanh biếc kiên cường vươn trong gió tuyết.
An Tần thêu hoa bâng quơ trò chuyện với Ngọc Dung, vết sẹo mặt che phủ bởi lớp phấn dày, cũng quá rõ.
"Ngươi cũng giỏi thật đấy, thế mà kéo ngã Trương Tứ Hỷ, Dục Tú cũng đ.á.n.h rụng hai cái răng, đuổi khỏi cung ."
Ngọc Dung đáp qua loa: "Chẳng qua là Trương Tứ Hỷ đúng lúc phạm tội, nô tì may mắn vớ bở thôi ạ."
An Tần : "Nghe Hoàng thượng tình cờ vài lời đồn đại, thuận miệng hỏi Quý phi nương nương một câu, thế là Trương Tứ Hỷ gặp hạn. Hoàng thượng tin đồn ở chứ? Chắc chắn là nhờ Tiểu Doãn T.ử mới cơ hội ."
Ngọc Dung sờ lên bàn tay đêm qua Tiểu Doãn T.ử nắm lấy, khóe miệng khẽ cong lên: "Đều là nhờ chủ t.ử xa trông rộng."
An Tần đắc ý: "Lúc hết lời khuyên ngươi tìm đối thực, thấy , tìm đúng đấy."
Ngọc Dung thầm nghĩ: Lúc còn bảo đối thực với Uông Hữu Đức cơ mà, thấy nhắc đến chuyện đó nữa?
Ngoài mặt, Ngọc Dung vẫn cung kính đáp: "Chủ t.ử gì cũng đều đúng cả ạ."
NPC thể sai ?
Nếu sai thì cũng chỉ coi như là mở phó bản mới thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dua-vao-hong-chuyen-de-song-sot-chon-hau-cung/chuong-42-an-tan-mieng-khong-che-day.html.]
An Tần lười biếng : "Hôm nào ngươi gọi Tiểu Doãn T.ử đến đây, cũng gặp một ."
Ngọc Dung vội từ chối khéo: "Chủ t.ử, Tiểu Doãn T.ử hầu hạ ở Ngự Thư Phòng, nếu để phát hiện liên hệ với cung An Ninh chúng , e là khó việc."
Chẳng hiểu , Ngọc Dung An Tần gặp Tiểu Doãn T.ử chút nào.
An Tần ngẫm nghĩ gật đầu: "Ngươi cũng ."
Thấy An Tần đòi hỏi nữa, Ngọc Dung thở phào nhẹ nhõm, hầu hạ An Tần điện dùng .
Trà pha xong, bên ngoài vọng tiếng cung nữ Vân Thường: "Thuận Tần nương nương và Viên Tài nhân đến thăm An Tần nương nương."
Ngọc Dung chau mày, hai đến nữa ?
Cung An Ninh mỏ vàng ?
Cửa cung khóa, Thuận Tần và Viên Tài nhân bước .
Hôm nay Thuận Tần khoác chiếc áo choàng lông cừu màu xanh nhạt, Vân Thường bên cạnh che ô giấy dầu chắn tuyết.
Viên Tài nhân thấp hơn một chút, khoác áo choàng lông màu hồng cánh sen, Liễu Chi cũng đang che ô cho nàng .
Phía còn một đoàn cung nữ thái giám hầu hạ.
Có lẽ vì trời lạnh nên Viên Tài nhân mặt mày cau , nhưng nể mặt Thuận Tần nên đành miễn cưỡng bước cung An Ninh.
An Tần đích dậy đón tiếp Thuận Tần và Viên Tài nhân.
"Trời lạnh thế , Thuận tỷ tỷ và Viên cất công tới đây? Mau trong , pha nóng xong."
Ngọc Dung mời hai , dâng .
Vân Thường giúp Thuận Tần cởi áo choàng, bên trong là chiếc áo kẹp màu hoa hải đường, thêu họa tiết cành lá hải đường sống động như thật, cực kỳ tôn da.
Ngay cả túi thơm y phục của cung nữ Vân Thường cũng tinh xảo.
Xem , Thuận Tần là cực kỳ chú trọng tiểu tiết.
Thuận Tần xuống : "Nghe Dục Tú ỷ thế h.i.ế.p , buông lời bất kính với , hôm nay trút cơn giận , đặc biệt đến chúc mừng."
"Ỷ thế", đương nhiên là ám chỉ Vinh Phi.
Viên Tài nhân phụ họa: "An tỷ tỷ giỏi thật đấy, ngay cả con nuôi của Ngô tổng quản là Trương Tứ Hỷ mà cũng tỷ lật đổ."
Nghe câu , Ngọc Dung ngay hai tỷ rủ đến để dò la tin tức, nàng vội vàng nháy mắt hiệu cho An Tần.
tâng bốc vài câu, An Tần còn để ý đến tín hiệu của Ngọc Dung, đắc ý : "Con ranh Dục Tú đó cậy Vinh Phi và Trương Tứ Hỷ chống lưng, dám cả gan đối đầu với , kết cục như là đáng đời nó."
Ngọc Dung vội dâng cắt ngang: "Mời chủ t.ử dùng ."
Thuận Tần liếc Ngọc Dung, tiếp tục : "Muội cẩn trọng lời , Dục Tú thì , nhưng Trương Tứ Hỷ Ngô tổng quản chống lưng, mà Ngô tổng quản là tâm phúc của Thái hậu, năng như thế sợ rước họa ?"
"Ta sợ gì chứ!"
An Tần khinh miệt, "Ngô tổng quản giờ trong cung, cho dù lão ở đây thì ? Nói một câu sợ mất lòng, cho dù là Thái hậu ở đây..."
Ngọc Dung hít một lạnh, thể để bà chị tiếp nữa.
Phạm vi đả kích rộng quá .
Tấn công phân biệt địch thế thì c.h.ế.t.
Bất chấp tôn ti, Ngọc Dung mỉm chen lời: "Trương Tứ Hỷ tham ô ngân lượng, là để mua phấn son cho Dục Tú, Quý phi nương nương chuyện đích trừng phạt. Chủ t.ử nhà nô tì chẳng qua chỉ thuận theo Quý phi nương nương mà tán thưởng một tiếng thôi. Chuyện cho dù Thái hậu , cũng sẽ khen ngợi Quý phi nương nương thiết diện vô tư."
Một lời , phủ nhận việc cung An Ninh hãm hại Trương Tứ Hỷ, nhấn mạnh là do Quý phi đích trừng phạt, còn tâng bốc cả Thái hậu và Quý phi, chu bề.
An Tần nhận lỡ lời, vội ngậm miệng , gượng gạo: " thế, đúng thế."
Thuận Tần liếc Ngọc Dung đầy ẩn ý, : "Cung của tuy cấm túc, hầu kẻ hạ cũng ít, nhưng tin tức linh thông gớm."
Viên Tài nhân cũng thêm : "Nếu An Tần tỷ tỷ khôi phục tự do, nhất định sẽ một bước lên mây."
Không chịu nổi sự tâng bốc, An Tần : "Không tỷ khoác lác , nhưng phàm là chuyện lớn nhỏ trong cung , gì là cung An Ninh ..."
Ngọc Dung vội dâng đĩa trái cây lên chặn họng: "Chuyện ầm ĩ khắp nơi, cung An Ninh dù ở nơi hẻo lánh cũng phong thanh đôi chút thôi ạ."
(Hết chương 42)