Trước cổng điện An Thê, hai bên tả hữu là những bồn hoa đổ nát, bên trong mọc đầy cỏ dại úa vàng.
Uông Hữu Đức dứt khoát xuống thành bồn hoa, ung dung khẩy: "Ngươi đang cái gì ?"
Ngọc Dung cũng chẳng khách khí, xuống theo.
"Tự nhiên là , chẳng những thế, còn vài chuyện mà Uông công công nữa kìa."
Uông Hữu Đức nheo mắt : "Ngươi thử xem."
"Chiếc vòng vàng Uông công công lấy vật thường, là Tiên đế ban cho Lệ Thái tần, trong cung ghi chép sổ sách."
Ngọc Dung khẽ một tiếng, tiếp tục : "Trộm cắp tài vật thường trong cung phạt trượng năm mươi. Trộm vật Tiên đế ban thưởng, tội nặng nhẹ thế nào, Uông công công chắc chắn rõ hơn ."
Nghe nhắc đến vật Tiên đế ban tặng, Uông Hữu Đức vội bỏ chân đang vắt chéo xuống, giọng điệu cũng còn bình tĩnh nữa.
"Không bằng chứng là tạp gia lấy, nha đầu nhà ngươi năng cẩn thận."
"Uông công công sơ suất, rơi tờ đương phiếu cầm chiếc vòng vàng gốc liễu ở Ngự Hoa Viên, đây tính là bằng chứng ?"
Uông Hữu Đức bật dậy, bước tới ép sát Ngọc Dung: "Ngươi nhặt đương phiếu?"
Khi Uông Hữu Đức mất đương phiếu, quả thực cũng lo lắng mất một thời gian. Thấy lâu ngày chuyện gì xảy , liền cho rằng việc qua. Không ngờ hai năm , Ngọc Dung nhắc .
Ngọc Dung hoảng hốt, chậm rãi vắt chéo chân, phong thái ung dung.
Tình thế công thủ đảo chiều.
"Là nhặt , nhưng hiện giờ vật ở trong tay . Ta sợ công công diệt khẩu nên gửi đương phiếu cho một tỷ trong cung . Nếu c.h.ế.t, sẽ cáo giác công công."
Ý tứ ngoài lời chính là: Đừng hòng diệt khẩu.
Thật Ngọc Dung gì tỷ nào, cũng nào đương phiếu gì.
Chẳng qua là nguyên chủ lỏm chuyện bát quái, hôm nay đem dùng mà thôi.
Uông Hữu Đức quan sát Ngọc Dung từ đầu đến chân.
"Không ngờ bên cạnh An Tần một nhân tài thế , ngày là tạp gia xem thường ngươi. Ngươi yêu cầu gì?"
Uông Hữu Đức là kẻ khôn ngoan, Ngọc Dung thẳng mặt, ắt hẳn định cá c.h.ế.t lưới rách, mà là điều cầu cạnh.
Lời đến nước , Ngọc Dung cũng khách sáo.
"Phiền công công mỗi ngày đưa đến điện An Thê hai mươi cái màn thầu sữa, một cân thịt khô, chuyện sẽ để nát trong bụng, sống để bụng c.h.ế.t mang theo."
An Tần ăn hết nhiều như .
mở miệng, tự nhiên tính luôn cả phần khẩu phần của chứ.
Uông Hữu Đức chằm chằm Ngọc Dung.
Ngọc Dung mặt đổi sắc, tim đập nhanh, tươi đáp cái của .
Hồi lâu , Uông Hữu Đức vung tay dậy, nghiến răng trầm giọng: "Thành giao."
Ngọc Dung với theo bóng lưng : "An Tần dẫu cũng là sinh mẫu của Nhị hoàng t.ử, công công chớ động tay động chân màn thầu."
Thân hình Uông Hữu Đức khựng một chút, đóng sầm cửa .
Từ sân viện bên cạnh vọng sang tiếng của đàn bà điên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dua-vao-hong-chuyen-de-song-sot-chon-hau-cung/chuong-3-tai-nan-khi-treo-tuong.html.]
Bên ngoài điện, Uông Hữu Đức c.h.ử.i đổng một tiếng: "Gào cái gì, để ông đây bỏ đói ngươi hai ngày, xem còn sức mà gào tang nữa !"
Tức thì, tiếng của đàn bà nhỏ dần.
Giờ Ngọ, An Tần mãn nguyện ăn màn thầu sữa, mở lời khen ngợi Ngọc Dung.
"Trước thấy ngươi lanh lợi thế , hôm nay cứ như biến thành khác ."
Nguyên chủ tuy thích ngóng tin tức vỉa hè, nhưng tính tình thật thà, nhát gan.
Ngọc Dung hiện tại hào sảng, thẳng thắn sợ chuyện, thảo nào An Tần sinh nghi.
Hoàn thành nhiệm vụ của An Tần, thanh tiến độ nhích lên 2.1%.
Ngọc Dung hài lòng, khiêm tốn đáp: "Chủ t.ử, hiện giờ bên cạnh Người chỉ còn mỗi nô tì, nếu nô tì cứ mãi rụt cổ rụt đầu, chẳng sẽ liên lụy đến Người ?"
Thời thế tạo hùng mà!
An Tần hài lòng, đưa cho Ngọc Dung một cái màn thầu sữa: "Khá lắm, thưởng cho ngươi."
Ngọc Dung tươi rói: "Đa tạ chủ t.ử."
Chủ từ tớ hiếu, thật là cảnh tượng ấm áp.
Buổi chiều ngày đông, một tia nắng nhợt nhạt xuyên qua lớp giấy cửa sổ ố vàng, gần như chẳng mang chút ấm nào, khiến lãnh cung càng thêm trống trải thê lương.
Tiếng của đàn bà bên cạnh vang lên, run rẩy từng cơn.
An Tần day day thái dương.
"Đại hàn ngày đông mà cứ ồn ào mãi, phiền c.h.ế.t , còn để cho ngủ ."
Ngọc Dung sực nhớ , buổi sáng Uông Hữu Đức nàng chọc tức, liền trút giận lên đầu đàn bà bên cạnh, là sẽ bỏ đói bà hai ngày.
Chắc hẳn đàn bà vì đói.
Là kẻ gây chuyện , Ngọc Dung cảm thấy nghĩa vụ bẩm báo: "Chủ t.ử, nô tì liên lụy đến bà , lấy vài cái màn thầu đem sang cho hàng xóm."
Uông Hữu Đức đưa đến hai mươi cái màn thầu to bằng nắm tay, giờ vẫn còn mười sáu cái.
An Tần nhắc nhở Ngọc Dung: "Người trong lãnh cung đều là mang tội mà , chừng trong cung vẫn còn kẻ thù dòm ngó, ngươi đừng gây chuyện thị phi."
Ngọc Dung khuyên giải: "Nếu cho bà cái gì ăn, e là bà sẽ mãi, chẳng sẽ quấy rầy chủ t.ử nghỉ ngơi ?"
An Tần ngẫm nghĩ một lát "ừ" một tiếng, xem như ngầm đồng ý.
Ngọc Dung lấy hai cái màn thầu bước khỏi cung điện.
Lúc trời chập choạng tối, vài ngôi lác đác mọc lên, lãnh cung lớp tuyết phủ trắng xóa càng thêm phần tĩnh mịch, chỉ tiếng tuyết rơi lả tả cành cây khô trong gió.
Người đàn bà trong điện , còn tiếng nữa.
Ngọc Dung vốn định ném màn thầu qua tường, nhưng dường như đối phương ở đó.
Mùa đông, trong lãnh cung thường chuột và sóc hoang chạy loạn, Ngọc Dung sợ màn thầu chúng tha mất, bèn quyết định đích mang sang.
Dẫu cũng là hàng xóm láng giềng mà!
Qua cửa thăm hỏi chút thôi.
Rón rén trèo lên tường, Ngọc Dung xoay nhảy xuống, chỉ thấy một tiếng "Ái chà", một nam t.ử Ngọc Dung đè ngay .
(Hết chương 3)