Thấy Ngọc Dung im lặng, Uông Hữu Đức tà, trắng trợn vươn tay định chạm n.g.ự.c nàng.
"Đi theo , chắc chắn sẽ để nàng chịu thiệt."
Ngọc Dung rợn cả tóc gáy, vội vàng đẩy mạnh Uông Hữu Đức .
"Ta đối thực, dám nhận ý của công công."
Uông Hữu Đức nheo mắt, khẩy: "Ngươi đối thực? Ta hỏi qua khác, chẳng ai ?"
Không đối thực thì đối thực với ngươi ?
Ta thà quả phụ còn hơn hàm răng vàng khè của ngươi.
Ngọc Dung đẩy Uông Hữu Đức xa: "Ngươi bỏ cái tâm đó , thà c.h.ế.t chứ chịu."
Uông Hữu Đức vẫn định dùng sức ép buộc, chợt tiếng An Tần từ trong điện An Thê vọng : "Ngọc Dung, chuyện gì thế?"
Thấy chuyện phá đám, Uông Hữu Đức mặt xanh mét thu tay : "Rượu mời uống uống rượu phạt."
Ngọc Dung chẳng chẳng rằng, đóng sầm cửa điện An Thê : "Cút!"
Khi An Tần chạy thì Uông Hữu Đức rời .
Sau khi rõ ngọn ngành, An Tần cuống quýt: "Đắc tội với Uông công công, chúng ăn gì uống gì?"
Lúc mà còn nghĩ đến chuyện ăn uống của ?
Không hỏi han một câu nào ?
Ngọc Dung mặt chút cảm xúc: "Cho dù đưa cơm, nô tì cũng tuyệt đối để chủ t.ử chịu đói."
An Tần cầm quả táo đỏ tay, bĩu môi : "Thật theo thấy, chọn Uông Hữu Đức đối thực còn hơn Tiểu Doãn T.ử nhiều."
Ngọc Dung sa sầm mặt, im lặng đáp.
An Tần tặc lưỡi tiếc rẻ: "Uông Hữu Đức trực tiếp cai quản lãnh cung, nước cơm canh, chúng mở miệng là ngay. Tiểu Doãn T.ử tuy là của Quý phi, nhưng dù cũng cách mấy lớp."
Ngọc Dung hờn dỗi đáp: "Nô tì ."
An Tần c.ắ.n một miếng táo, : "Ngươi xem, cơm trắng , trứng gà , chẳng lẽ tấm lòng còn đủ thành tâm?"
Ngọc Dung vẫn kiên định một câu: "Nô tì ."
Nếu An Tần cố chấp lệnh, Ngọc Dung quyết định mặc kệ cái gì mà nhiệm vụ với nhiệm vụ.
Không thể vì cầu mà ủy khuất bản , gả cho một kẻ bỉ ổi .
An Tần dường như cảm nhận cảm xúc của Ngọc Dung, nên đòi hỏi thêm nữa.
Đến giờ vãn thiện, Ngọc Dung dùng thịt khô, trứng gà rang với cơm trắng, mùi thơm nức mũi khiến An Tần ăn dừng miệng.
Đã lâu ăn bữa cơm ngon như , An Tần ợ một cái rõ to, khen ngợi: "Tay nghề của ngươi ngày càng tiến bộ ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dua-vao-hong-chuyen-de-song-sot-chon-hau-cung/chuong-17-doi-hoi-vo-do.html.]
Ngọc Dung vẫn còn chút giận dỗi: "Nô tì dám nhận lời khen của chủ t.ử."
An Tần xòa: "Được , ngươi theo Tiểu Doãn T.ử thì cứ theo, gì khác ."
Đốt than tơ bạc để sưởi ấm, Ngọc Dung trải địa khương hong khô xung quanh lò than.
Nhiệt độ trong lãnh cung dần ấm lên, Ngọc Dung quấn c.h.ặ.t chiếc chăn mỏng, trằn trọc mãi ngủ .
Vầng trăng từ từ nhô lên tàn cây đại thụ chốn lãnh cung, bầu trời tựa như tấm lụa xanh thẫm, mang theo vài phần huyền bí.
Giang bạn hà nhân sơ kiến nguyệt,
Giang nguyệt hà niên sơ chiếu nhân.
(Bên sông ai đầu tiên thấy trăng? Trăng sông năm nào bắt đầu soi sáng ?)
Trong lòng Ngọc Dung dâng lên nỗi buồn man mác, cùng một ánh trăng , thế giới cũ bình yên chăng.
Người càm ràm, tiệm t.h.u.ố.c ông nội để còn yên .
Phải mau ch.óng thành nhiệm vụ để trở về thôi.
Chỉ mong sẽ là "trong núi một ngày, nhân gian ngàn năm". Mong ngày , vẫn khỏe mạnh, sự như thường.
Mang theo vài phần u sầu cùng hy vọng, Ngọc Dung từ từ chìm giấc mộng.
Ngày hôm , trời vẫn nắng , tuyết đọng mấy ngày tan hết sạch.
An Tần dậy kêu réo đòi ăn cơm rang trứng thịt khô.
Mặc dù buổi sáng thích hợp ăn đồ dầu mỡ, nhưng để thành nhiệm vụ, Ngọc Dung vẫn theo lời nàng .
Quả nhiên, An Tần ăn liền hai bữa, đến trưa liền thấy ngán: "Mùi vị tệ, nhưng ăn xong khô miệng rát họng, nóng trong quá."
Ngọc Dung : "Để nô tì rửa vài quả táo cho giải ngấy."
An Tần xua tay lia lịa: "Cơm rang thêm canh thịt, ăn vốn no căng, giờ thêm trái cây nữa thì vỡ bụng mất."
Ngọc Dung thầm mắng: Người ăn ít một chút ?
Bưng một bát nước ấm đến, Ngọc Dung : "Chủ t.ử uống chút cho nhuận giọng, nếu ngán cơm rang thì trưa nay chúng ăn cháo trắng ."
An Tần uống một ngụm nước ấm, đưa trả cái bát thô cho Ngọc Dung.
"Ngươi bảo Tiểu Doãn T.ử gửi ít lá sang đây , nước lọc nhạt thếch thực sự khó nuốt trôi."
Ngọc Dung: ?
An Tần bảo: "Cũng cần thượng hạng quá , Bích Loa Xuân là ."
Thanh tiến độ, kiếp, nhấp nháy .
Ngọc Dung: Mẹ kiếp...!
(Hết chương 17)