Dưới màn đêm che phủ, Tiểu Doãn T.ử sải bước rời khỏi điện An Thê. Lý Thành, thái giám tổng quản, từ gốc cây lớn gần đó bước .
"Hôm nay Trẫm về muộn." Tiểu Doãn T.ử dường như tâm trạng , khóe miệng khẽ nhếch lên thành một đường cong.
Lý Thành vội cúi đáp: "Nô tài đợi bao lâu cũng là bổn phận, Hoàng thượng sự vẫn thuận lợi chứ ạ?"
Giữa đôi lông mày của Tiểu Doãn T.ử tràn ngập ý : "Ban nãy Trẫm và cung nữ Cố Ngọc Dung kết đối thực !"
Lý Thành vốn luôn điềm tĩnh, nay sắc mặt biến đổi vô cùng đặc sắc, dường như đang cố kìm nén sự kinh ngạc tột độ.
"Ở bên cạnh Ngọc Dung, đầu Trẫm hề đau chút nào, mỗi lời nàng đều là sự thật."
Nhớ đến phụ nhân ở điện An Tu chăm sóc chu đáo, Tiểu Doãn T.ử cảm thán thôi: "Ngọc Dung nết thiện lương, cầu báo đáp, điều càng đáng quý hơn."
Lý Thành dè dặt hỏi: "Vị Cố... Cố nương nương , Hoàng thượng định an trí thế nào ạ?"
Hiện giờ cung nữ là đối thực của Hoàng thượng, phận địa vị khác, gọi thẳng tên e rằng hợp.
Lý Thành suy tính nửa ngày, mới dám gọi một tiếng "nương nương".
Nhớ dáng vẻ Ngọc Dung lùi một bước, cảnh giác "chỉ là đối thực thôi, đừng mà nghĩ đến chuyện chiếm tiện nghi của ", Tiểu Doãn T.ử bật .
"Tạm thời cần an trí, mỗi ngày ngươi hãy giúp Trẫm để ý hòn đá gốc tùng, nếu Ngọc Dung thư gửi Trẫm thì mang về ngay, đừng để ai phát hiện."
Lý Thành vội vàng đáp: "Nô tài tuân chỉ."
Hoàn thành nhiệm vụ đối thực, thanh tiến độ của Ngọc Dung đạt đến 9%.
Hai ngày , Ngọc Dung tìm lúc rảnh rỗi đến phục mệnh với An Tần.
"Theo ý chủ t.ử, hôm nô tì tìm một thái giám đối thực ."
An Tần tinh thần chấn động: "Là thái giám cung nào?"
Ngọc Dung đáp: "Là đồ mới thu nhận của Lương công công cung Chiêu Dương, tên là Tiểu Doãn Tử."
An Tần lập tức mất hứng: "Lương công công chỉ là quản lý cụ, vốn chẳng quyền thế gì, đồ mới của thì cũng chỉ gọi là còn hơn mà thôi."
Ngọc Dung thầm mắng: Trong lãnh cung vớt một tên ngốc dễ mà dễ?
Nói thì nhẹ nhàng lắm, giỏi thì mà .
Tất nhiên, ngoài mặt nàng vẫn tỏ vẻ cung kính: "Lãnh cung vắng vẻ ít qua , nô tì cũng cố gắng hết sức ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dua-vao-hong-chuyen-de-song-sot-chon-hau-cung/chuong-14-an-tan-tham-lam.html.]
An Tần "ừ" một tiếng, coi như phản đối.
Chiều hôm , nắng ấm chan hòa. An Tần phơi nắng hành lang, còn Ngọc Dung thì đang nấu canh thịt.
Không lo thiếu củi, Ngọc Dung ninh thịt khô liu riu suốt hai canh giờ, nước canh đặc sánh thơm ngon chút cặn, màn thầu thấm đẫm nước thịt ngọt lịm, quả là mỹ vị trần gian.
Ngọc Dung cầm cái quạt hương bồ rách phe phẩy.
Củi cơn tuyết vẫn còn ẩm, gặp gió bốc khói nghi ngút, An Tần hít vài ngụm khói liền ho sặc sụa.
"Loại củi mà mang điện sưởi ấm thì chẳng sặc c.h.ế.t ?" An Tần bịt miệng ho khan liên hồi.
Ngọc Dung giải thích: "Tuyết tan xong, củi còn ẩm, đợi vài hôm nữa nắng to là khô ngay thôi ạ."
"Đợi đến bao giờ?" An Tần mất kiên nhẫn gắt, "Hôm ngươi chẳng bảo tìm đối thực ? Bảo gửi ít than tơ bạc đến đây."
Thanh tiến độ bắt đầu nhấp nháy.
Nụ mặt Ngọc Dung cứng đờ.
Than tơ bạc là thứ chỉ Tần vị trở lên mới dùng theo định mức, Tiểu Doãn T.ử mà kiếm .
Kể cả kiếm , nàng lấy mặt mũi nào mà mở miệng xin xỏ?
An Tần lười biếng : "Ngươi đường đường là một cô nương như hoa như ngọc chịu đối thực với , nếu ngay cả chút bản lĩnh kiếm than tơ bạc cũng , thì sớm mà giải tán cho xong."
Đối mặt với nhiệm vụ bắt buộc thành.
Ngọc Dung thầm than: Tức c.h.ế.t !
Ngọc Dung hít một thật sâu, thôi thì than tơ bạc thì than tơ bạc, ít nhất còn đòi than tơ vàng chỉ dành cho tứ phi trở lên.
Trong cung, than tơ bạc chỉ chủ t.ử mới dùng, những đại cung nữ, thái giám quản sự m.á.u mặt cũng dùng loại .
Thậm chí thái giám cung nữ còn bỏ tiền mua than tơ bạc về dùng để lấy oai.
Dùng cành cây đốt thành than đen, xé một mảnh vải rách, Ngọc Dung lên mấy chữ "Mười cân than tơ bạc".
Nhân lúc trời tối vắng , Ngọc Dung nhét mảnh vải xuống hòn đá gốc cây lớn, trong lòng chút thấp thỏm.
Không Tiểu Doãn T.ử kiếm than tơ bạc .
Nếu kiếm , chắc hẳn cũng tốn ít công sức và tiền bạc.
(Hết chương 14)