Phong Minh ở bên cạnh giải thích cho Thời Ý cách sử dụng thiết . Cố Hàn Sinh gõ nhẹ ngón tay, sang hỏi:
"Thời Ý, cô ý kiến gì ?"
Thời Ý đặt tập hồ sơ sang một bên:
"Hiện tại tư liệu quá ít, tới nơi chúng trao đổi trực tiếp với họ. cứ cảm giác... họ đang che giấu điều gì. Cảm giác sẽ chuyện ngoài dự đoán."
Cô vốn lấy trực giác lý lẽ, nhưng linh cảm mạnh.
"Như cũ, đến Nam Thị, tất cả lệnh , tự ý hành động."
"Rõ, đội trưởng." – đồng thanh.
"Được , thời gian còn sớm, tranh thủ chợp mắt. Tới nơi chắc còn nghỉ."
Nghe , Thời Ý vốn ngáp liên hồi, giờ lập tức gục xuống ghế ngủ luôn. Dù là khoang hạng nhất, gian rộng rãi, nhưng cô vẫn ngủ sai tư thế, đến nỗi trẹo cả cổ.
Xuống máy bay, cô xoa cổ nhăn nhó.
"Bị trẹo ?" – Cố Hàn Sinh thấy cô cứ xoa mãi, liền đưa tay bóp nhẹ gáy.
"Tốt hơn ?"
Thời Ý sững , quen với vẻ mặt nghiêm túc của :
"Ờ... đỡ ."
Thang Dục thì cau mày điện thoại:
"Không đến đón ? Chúng chờ lâu , vẫn thấy, biến cố gì ?"
"Đợi thêm." – Cố Hàn Sinh đáp.
Mãi nửa tiếng , đón mới tới. Một đàn ông trung niên lái chiếc xe van cũ, trán đẫm mồ hôi, vội vàng bước xuống:
"Các vị là cảnh sát do Cục trưởng Vương cử tới ? Xin xin , để đợi lâu. Xe giữa đường hỏng, đành mượn tạm xe khác, mong thông cảm."
Ông liên tục lau mồ hôi. Nam Thị vốn là thị trấn nhỏ, hầu như taxi, bất tiện.
Cố Hàn Sinh gì, chỉ mở cốp để cất hành lý. Vừa mở , một mùi hôi nồng nặc xộc thẳng mũi, khiến ai cũng nhăn mặt.
"Cái gì thế ? Sao mùi phân gà ?!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dua-vao-di-nang-toi-tro-thanh-ngoi-sao-moi-cua-cuc-canh-sat-quoc-gia/chuong-20-thi-tran-ngheo-kho.html.]
"Bác , xe là... chở phân ? Hay ngã xuống hố phân?" – Mễ Thần bịt mũi, mặt nhăn nhúm.
Thời Ý cũng choáng váng bởi mùi hôi. Người đàn ông trung niên đỏ mặt:
"Xin , thật xin ! Xe hỏng nên mượn tạm xe chở gia cầm, dỡ hàng xong kịp rửa... Chỗ chúng ít xe lắm, dân tự lái, mong các vị bỏ qua..."
Ông càng càng nhỏ giọng.
Mọi bất lực, đành cố nén mùi, bước lên xe.
Mễ Thần chịu nổi, vội lấy nước hoa xịt khắp nơi. Kết quả, mùi hôi cộng với mùi nước hoa, càng khiến khí ngột ngạt đến mức nôn nao.
Đường thị trấn quanh co đèo dốc, cả nhóm choáng váng, tới nơi gục.
Sau hơn một giờ, cuối cùng họ cũng tới khách sạn.
Thời Ý ôm gốc cây nôn thốc nôn tháo, như ói cả mấy bữa ngoài. Những khác cũng xanh xám mặt mày, chẳng khá hơn.
Người đàn ông trung niên giúp bọn họ xách hành lý:
"Các vị cứ gọi là Tiểu Chu, là thư ký của thị trưởng. Thị trưởng vì vụ án bận tối mắt, nên việc đón tiếp giao cho . Có gì sơ suất mong bỏ qua. đưa hành lý lên cho ."
Tuy chỉ là thư ký, nhưng Tiểu Chu vẫn khéo léo, lễ độ.
Đợi định đôi chút, cả nhóm mới lê khách sạn. Khách sạn cũ kỹ, nhưng ít mỗi một phòng, sạch sẽ tươm tất.
Tắm rửa đồ xong, họ tập trung tại sảnh đúng hẹn một tiếng. Tiểu Chu chờ sẵn, giờ mặc một bộ quần áo khác, trông tinh tươm hơn.
Thấy xuống, mắt ông sáng lên:
"Các vị cảnh sát vất vả quá! Xa xôi tới đây, e là tiếp đón chu đáo. Hay là để đưa ăn , nhà hàng sắp sẵn ."
Phong Minh do dự:
" lẽ chúng nên tới hiện trường ngay thì hơn."
Tiểu Chu liếc đồng hồ, vội xua tay:
"Không . Giờ trường học nơi nạn nhân học vẫn đang điều tra, cũng chờ thêm. Các vị đường xa, nên ăn uống nghỉ chút, lỡ việc quên cả ăn thì hại sức khỏe, cũng khó ăn ."
Lời lẽ khéo léo, sang Cố Hàn Sinh. Ý rõ: họ đội trưởng.
Anh cân nhắc, gật đầu. Quả thực từ sáng tới giờ, cả nhóm chỉ nôn ói chứ gì bụng.
"Được, thôi."