Dựa vào dị năng tôi trở thành Ngôi Sao mới của Cục Cảnh Sát Quốc Gia - Chương 148: Thời Ý bị Dị Năng Cục bắt

Cập nhật lúc: 2025-11-13 13:23:24
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60JnnZZw9t

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cố Hàn Sinh khẽ nhướng mày, hiệu cho thiếu niên tiếp. Được khích lệ, lập tức hào hứng:

"Qua một đêm trắng điều tra, phát hiện , phần lớn phạm nhân trốn thoát khỏi nhà tù quốc tế đặc biệt đều phạm tội quá nặng. Vì thế, khi họ biến mất cũng ai chú ý. Mỗi năm, nhà tù quốc tế đặc biệt giam giữ hàng vạn phạm nhân, mỗi năm một hai kẻ chạy trốn, chúng thực sự khó mà phát hiện. Hơn nữa, nhân lực thiếu, nơi là hải đảo biệt lập, bốn bề là biển, hệ thống canh phòng dày đặc, mà vẫn để chúng lợi dụng sơ hở!"

"Cách đây tám năm, một phụ nữ đón một nữ phạm nhân trọng tội khác. Nữ phạm nhân g.i.ế.c cả một nhà hơn mười , ngay trong khoảnh khắc thì dị năng phân hóa. Theo lẽ thường, vụ án thuộc phạm vi quản lý của nhà tù quốc tế đặc biệt, nhưng vì dị năng nên thể để cảnh sát hình sự thường xử lý, cuối cùng giam ở đây. Ban đầu cô cải tạo , giảm án nhiều , vốn dĩ thêm vài năm nữa là thể tù. đợi tới ngày mãn hạn, thì 'c.h.ế.t đột ngột' trong trại. Sau đó đem chôn núi. Không ngờ đó là màn giả c.h.ế.t!"

Cậu thiếu niên thao thao bất tuyệt, khiến ngây .

Cố Hàn Sinh bất giác lật hồ sơ trong tay, tìm nữ phạm nhân mà đến — Bạch Câu.

Cậu thiếu niên gật đầu:

", mấy năm báo là c.h.ế.t đột ngột, đó chôn. Ai ngờ khi điều tra , thì phát hiện cô chỉ c.h.ế.t, mà còn một phụ nữ khác đón từ bờ biển ."

Đây chẳng khác nào tát thẳng mặt họ.

" mà, chẳng các nơi tách biệt với bên ngoài ? Họ liên lạc hợp tác kiểu gì?" – Mễ Thần nghi hoặc hỏi.

Cậu thiếu niên gãi đầu:

"Chuyện rõ, nhưng chỉ cần thêm chút thời gian, tin chắc thể tra ."

Cố Hàn Sinh gật đầu, bảo cứ việc.

Cậu thiếu niên khẽ gật đầu chào giám ngục rời .

"Reng reng reng—"

Điện thoại Cố Hàn Sinh đột nhiên reo. Anh một bên, bắt máy:

"Alo, lão Vương."

Đầu dây bên , Vương Chí Viễn chậm chạp gì. Khi Cố Hàn Sinh tưởng tín hiệu vấn đề, thì chỉ tiếng thở dài nặng nề.

"Sao thế?"

Cố Hàn Sinh nhíu mày, tim thắt .

"Có chụp tung tích của Thời Ý ."

Cố Hàn Sinh lập tức phấn chấn:

"Thật ? Ở ? Cô thế nào ?!"

Trong suốt quãng thời gian Thời Ý bắt, từng ăn ngon ngủ yên, nỗi lo lắng luôn đè nặng.

Vương Chí Viễn im lặng một lúc, sự giục giã liên hồi, mới cất lời:

"Trông cô vẫn... khá ."

Cố Hàn Sinh lập tức nhận điều , nghi ngờ hỏi:

"Có chuyện gì? Nghe chẳng giống tin lành."

Vương Chí Viễn do dự hồi lâu, há miệng mãi mới thốt :

"Thời Ý Dị Năng Cục bắt . Tư liệu, hình ảnh, gửi máy . Chuyện , Trương lão cùng đều . Hiện tại, tất cả phân cục dị năng trong cả nước đều đang dồn về Đế đô. Cậu chuẩn tâm lý..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dua-vao-di-nang-toi-tro-thanh-ngoi-sao-moi-cua-cuc-canh-sat-quoc-gia/chuong-148-thoi-y-bi-di-nang-cuc-bat.html.]

Bị Dị Năng Cục bắt , mục đích là gì, tuy rõ. dựa những chuyện chúng từng đó, e rằng Thời Ý ở trong tay chúng sẽ hề dễ chịu.

Nghe xong, Cố Hàn Sinh đợi đối phương thêm, dập máy cái rụp. Anh lập tức mở điện thoại, xem tài liệu Vương Chí Viễn gửi.

Mễ Thần cùng những khác từ đầu vẫn chú ý sát từng cử động của . Từ khi Thời Ý bắt, trong nhóm, cảm xúc của Cố Hàn Sinh là bất nhất. Bọn họ lo sợ sẽ nóng nảy mà chuyện thể cứu vãn.

Mọi vây bên cạnh.

"Đội trưởng, chuyện gì ?"

Cố Hàn Sinh siết chặt nắm đấm, sải bước tới gần giám ngục.

Giám ngục giật nảy, cứ tưởng sẽ đ.á.n.h , liền vội thụp xuống né tránh.

Giọng lạnh lẽo của Cố Hàn Sinh vang lên đỉnh đầu ông :

"Đưa điện thoại của cháu trai ông cho ."

Giám ngục sững , vội vàng lôi điện thoại, tìm danh bạ.

"Đây, đây... cho ."

Cố Hàn Sinh theo gọi ngay cho thiếu niên.

Trong điện thoại vang lên giọng trong trẻo:

"Alo, chú ạ?"

"Là . Mau tra giúp tư liệu về Dị Năng Cục. Nhanh."

Lúc , tại Dị Năng Cục.

Thái Thần vẻ mặt ngây dại của Thời Ý, tưởng chừng việc tẩy não thành công, liền vỗ tay hài lòng.

bước thu dọn khay thức ăn.

"Được , đồ ngoan, những gì cần , sư phụ kể hết. Con là đứa nuôi lớn từ nhỏ, chẳng lẽ kẻ vong ân bội nghĩa ? Khi xưa, sư phụ cũng nỗi khổ riêng, giờ con hiểu tấm lòng . Sau hãy cùng sư phụ dựng xây tương lai. Chờ việc thành công, con sẽ là thừa kế của . Tất cả những gì sư phụ , trăm năm chẳng đều là của con ?"

Thời Ý ngoan ngoãn gật đầu:

"Biết , sư phụ."

Ông hài lòng gật đầu, rời khỏi phòng, còn dặn hai tên gác ngoài cửa:

"Trông cho kỹ trong đó, gì báo ngay."

"Rõ, lão đại!"

Chờ bọn chúng khỏi, Thời Ý vẫn giữ nguyên dáng vẻ đờ đẫn. Chung quanh đầy camera giám sát, cô còn chỗ trốn. Cô chỉ thể ngoan ngoãn xuống giường, khẽ khép mắt, dần khôi phục thần trí và biểu cảm.

Thái Thần tưởng rằng đôi ba lời thể khiến cô quên hết những đau khổ bao năm ư? Hay là vì sự ngây thơ dại dột năm xưa, mà ông nghĩ cô mãi mãi là đứa trẻ phân rõ trắng đen?

Nếu thật , thì ông quá coi thường cô.

Khóe môi Thời Ý bất giác nhếch lên một nụ lạnh.

Theo lời ông , năm xưa cái c.h.ế.t đột ngột chỉ là giả vờ. Vũng m.á.u đất chẳng qua là m.á.u ch.ó ông vẩy . Lá thư để bàn cũng là trò dối trá. Tất cả chỉ vì cái gọi là rèn luyện, để cô sớm va chạm xã hội hiểm ác mà thôi.

 

Loading...