Đưa Mẹ Thoát Khỏi Căn Nhà Khốn Nạn Này - Chương 2:

Cập nhật lúc: 2025-10-29 16:43:45
Lượt xem: 88

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

mỉm , nụ lạnh lẽo: 

"Con chỉ đang khuyên thôi. Ly hôn thì cần tiếp tục nấu cơm rửa bát cho lũ ký sinh trùng nữa. Dù là con chó, cho ăn vài bữa còn vẫy đuôi tỏ thiện ý. Còn mấy các , ngay cả chút lương tri cũng ."

Nghe , tất cả trong phòng khách đều biến sắc. 

Lý Thanh Thanh trực tiếp xé bộ mặt giả tạo, lớn tiếng cãi với

Mẹ thấy động tĩnh vội từ bếp chạy

Vừa thấy bà, bố lập tức quát tháo: "Phùng Huệ, mày xem mày đẻ cái thứ gì ?" 

Mẹ vốn hiền lành, cả đời từng nổi giận với ai.

Bà mấp máy môi, mãi thốt nên lời phản bác. 

Cuối cùng, bà hít một thật sâu, , giọng khàn đặc:

 "Triệu Thiết Trụ, , ly hôn với ông." 

Bố gằn giọng: "Mày cút ngay thu dọn đồ đạc của mày, đừng mất mặt tao nữa!" 

Mọi trong phòng khách giả vờ can ngăn, nhưng rõ chẳng ai thật sự về phía

định tiếp tục mắng chửi, nhưng vỗ nhẹ mu bàn tay , lắc đầu hiệu. 

Đành theo phòng. 

Trước khi đóng cửa, thấy trai c.h.ử.i bới: "Hai con vong ân bội nghĩa!" 

Dạo , công tác ở Hồng Kông, công việc bộn bề, khiến gần như mất liên lạc với gia đình.

Trong lúc dọn đồ, chỉ lắp ghép câu chuyện từ vài lời rời rạc của bà và những gì diễn ngoài .

Bà ngoại của chị dâu Lý Thanh Thanh nhập viện tại trung tâm thành phố vì xuất huyết não. 

Nhân danh chăm sóc già, cả gia đình chị , từ bố đến em trai, đều dọn hết sang nhà .

Họ là chăm ốm, nhưng thực tế: nấu cháo bệnh, đút cơm, dọn chất thải, lau cho bà cụ.

Ngoài việc chăm sóc bà, còn lo cơm nước cho cả nhà Lý Thanh Thanh, như thể bà là hầu công .

Lý Thanh Thanh thì quên nhắc, bố hiếm khi đến chơi, nên bày biện mâm to chén lớn, kẻo mang tiếng keo kiệt.

Mẹ chỉ lặng lẽ bếp, như thể nợ nần ân nghĩa với cả dòng họ nhà .

Chưa hết, còn chăm cả em trai Lý Thanh Thanh. 

Thằng bé vụng về, té trầy xước khắp .

Anh trai — trong nỗ lực ngu xuẩn lấy lòng nhà vợ — bảo: hồi nhỏ cũng từng té, xoa bóp mỗi tối là khỏi.

Thế là , từ nội trợ kiêm y tá, nay “thăng chức” bác sĩ vật lý trị liệu cho em vợ, mỗi tối dành nửa tiếng xoa lưng cho nó như một nghĩa vụ hiển nhiên.

Mẹ bảo những việc chẳng , chăm ai chẳng là chăm, miễn cả nhà hòa thuận. 

điều khiến bà giá lạnh tim: hồi ốm liệt giường, nhờ chở viện. 

Anh từ chối vì chở cả nhà vợ chơi. Họ chất đầy xe, bỏ mặc đó đói lả suốt ngày.

Cuối cùng tự gọi 120. Nhân viên y tế nhờ quản lý mở khóa, đưa bà cấp cứu. 

Khi bố về, chuyện qua hàng xóm, cả nhà đến bệnh viện mắng thậm tệ.

Bố c.h.ử.i vẽ chuyện, việc bé xé to khiến thiên hạ chê. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dua-me-thoat-khoi-can-nha-khon-nan-nay/chuong-2.html.]

Anh trai trách ốm đúng lúc, thêm gánh nặng chăm sóc. Lý Thanh Thanh buông lời cay độc: "Mẹ chồng ghen tị khi đưa cả nhà em chơi, tự chuốc bệnh , đúng là nhỏ nhen quá đấy!"

Nghe đến đây, run bần bật. 

Mẹ vốn tiết kiệm, ốm đau chẳng bao giờ dám uống thuốc, chỉ đến khi quá đau mới dám phòng khám tư. 

Chước Chước Xuân Sơn Hạ

Phải đau đến mức nào bà mới tự gọi cấp cứu?

Nhìn bóng lưng gầy guộc in hằn xương vai , lẳng lặng lau nước mắt.

Mẹ kể Lý Thanh Thanh sợ lây bệnh, phòng một lát kéo cả nhà về. 

Một dì cùng phòng thương tình, nhờ nhà mang cơm chia cho nửa phần. 

Khoảnh khắc , chợt nhận : Trong mắt chồng con, bà còn thua cả dưng. 

Đó là đầu tiên nhen nhóm ý định ly hôn.

Hành lý của ít.  

Cả đời tần tảo cho gia đình , chỉ một chiếc túi duy nhất đđã đựng hết đồ đạc của bà.  

Khi xách túi bước khỏi phòng, của chị dâu giả vờ thương xót chạy đến giật lấy túi đồ.  

“Ôi dào, thông gia ơi, bà cái gì thế ?”  

“Đều là của chúng , đáng lẽ nên dọn đây ở, để hai vợ chồng các cãi vã thế , chúng thật tội với trời đất!” 

Mẹ Lý Thanh Thanh béo phệ, kịp giằng co với hai cái rên rỉ: “Ối trời, lưng vặn !”  

Bố Lý Thanh Thanh xông tới như cắt, đẩy mạnh tường, may mà kịp ngăn .  

Còn bố trai khoanh tay như xem kịch.  

Như thể bắt nạt bất kì liên quan gì đến họ .  

Mẹ thèm liếc mắt bất kỳ ai.

che chở cho bà, thẳng bước hướng về phía cánh cửa.  

Lúc giày, bố cuối cùng cũng lên tiếng:  

“Phùng Huệ! Hôm nay bà dám bước qua khỏi cửa , gia đình họ Triệu chúng sẽ nhận hai con các bà nữa!”  

“Không nhận thì thôi! Ai thèm để các nhận!” 

nén nỗi phẫn uất, chỉ tay quát mặt từng :  

chỉ bố: “Ông chỉ là thằng hèn nhát chuyên bắt nạt vợ, ích kỷ hẹp hòi, ngoài chẳng dám há mồm, chỉ trút giận lên !”  

Rồi chỉ trai: 

“Đồ ăn cháo đá bát! Ngày ngày nịnh bợ nhà vợ, chính kiến. Cái thằng vô !”  

Chỉ Lý Thanh Thanh: “Bữa nào cũng đòi bốn món, nhà cô c.h.ế.t đói từ bao giờ nên sang đây ăn mày?”  

Chỉ Lý Thanh Thanh: “Mẹ cô ốm đòi nấu cháo, thức đêm, lau . Nhà cô còn ai sống sót ?”  

Chỉ em trai Lý: “Tự vấp ngã còn đòi xoa bóp. Cậu liệt hẳn ?”  

Chỉ bố Lý: “Còn ông! Mẹ cơm nước hầu hạ, còn mặt dày đẩy bà ? Đồ lang sói!” 

“Triệu Trân Ái! Mày ăn đòn ?”  

 

 

Loading...