Đưa Em Về Nhà - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-04-05 09:58:20
Lượt xem: 12,166

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8fEoLKj3oo

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

07

Sau khi cặp vợ chồng kia rời đi với vô vàn lời cảm ơn, Lão Dư nhìn ra ngoài bầu trời đêm tối đen, nói: "Khả năng sống sót của đứa bé này không lớn, chắc chắn sẽ sớm phát hiện xác đứa bé này thôi."

"Em gái con bị hen suyễn nặng phải không? Có khi nào..."

Tôi ra sức lắc đầu phủ nhận: "Không thể nào. Gia đình con chưa bao giờ ghét bỏ em gái. Kể từ khi em gái mất tích, con trở thành kẻ tội đồ lớn nhất trong nhà, mẹ con đã hơn mười năm không nói chuyện với con."

Ông nhìn tôi, gõ nhẹ vào tập hồ sơ: "Vậy bà nội con thì sao? Bà ấy đối xử với hai chị em con như thế nào?"

Tôi giật mình: "Thầy nghi ngờ bà nội con sao?"

Quả thực là nếu không phải kẻ thù làm chuyện này thì người có thể bỏ thuốc ngủ vào nước của tôi, ngoài bố mẹ tôi, chỉ có thể là bà nội tôi.

"Không hẳn, chỉ là suy xét khả năng, phân tích tình tiết vụ án thôi."

"Thật lòng mà nói thì không tốt lắm. Nhưng hôm đó có người làm chứng bà ấy đang làm lễ ở nhà hàng xóm, bà ấy cũng có chứng cứ không có mặt tại hiện trường."

Lão Dư im lặng một lúc rồi lại hỏi: "Thật sự không có ai nhìn thấy em gái con sao?"

"Đoạn đường đó hơi hẻo lánh, giữa trưa hè hầu như không có ai. Bên đường chỉ có ba cửa hàng, trong đó hai cửa hàng là quán nướng, chỉ mở cửa vào buổi tối. Chỉ có một cửa hàng bán trứng trà, chủ là người khuyết tật, thường sống trong cửa hàng nhưng giữa trưa cũng không mở cửa. Cho nên không ai nhìn thấy em gái con."

Lão Dư lắc đầu liên tục: "Thật kỳ lạ, vụ án này thật đúng là không thể tưởng tượng nổi."

Ngay cả Lão Dư cũng không có manh mối gì, hy vọng vừa nhen nhóm trong tôi lại tắt ngấm.

Tôi nhìn chằm chằm vào bức ảnh của đứa bé mất tích trên màn hình máy tính, cùng tuổi với em gái tôi, đôi mắt to đen láy giống hệt, lòng tôi vô cùng nặng trĩu.

Lão Dư thấy tâm trạng tôi xuống dốc, động viên tôi: "Tiểu Nhạc, đừng bỏ cuộc, chừng nào chưa được tìm thấy xác, em gái con vẫn còn hy vọng sống, cố nhớ lại nhiều chi tiết hơn đi. Chúng ta phá án cần can đảm, cẩn trọng, chỉ cần là việc đã làm, ắt sẽ để lại dấu vết. Có thời gian hãy về nhà một chuyến, xem có thể nhớ ra điều gì không."

Tôi khẽ gật đầu.

08

Lúc tan làm đã là đêm khuya, trọ mới của tôi cách nhà bố mẹ không xa, đi một lúc, tôi lại tới con đường em gái tôi mất tích năm đó.

Con đường năm xưa chỉ có hai, ba cửa tiệm, giờ đã được cải tạo thành phố ẩm thực nhộn nhịp. Ngay cả lúc nửa đêm, vẫn có cửa hàng mở bán.

Lão Dư nói đúng, chim bay qua còn để lại dấu vết, chắc chắn có chi tiết nào đó tôi đã bỏ sót.

Là gì đây chứ?

“Trứng trà! Trứng trà! Trứng trà ngũ vị!”

Chủ hàng trứng trà nhắm nghiền hai mắt, nghiêng tai nghe ngóng rồi gọi to về phía tôi: “Có phải đứa cả nhà họ Nhạc đấy không? Tan làm rồi à? Lại đây ăn trứng trà đi, vừa mới luộc xong đấy!”

Bác họ Vương, là người khiếm thị. Lũ trẻ con cùng lứa chúng tôi thường lén gọi bác là Vương mù.

Bác bày bán trứng trà trên con đường này hơn hai mươi năm rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/dua-em-ve-nha/chuong-3.html.]

Hồi nhỏ, tôi và em gái thường lén lấy tiền mua trứng trà của bác ăn, vì mẹ tôi không cho mua, bảo bác là người mù, làm đồ ăn không sạch sẽ, dễ sinh bệnh.

Trẻ con nào để ý chuyện đó, chỉ cần ngon là được.

Người ta bảo người mù thính tai, quả không sai.

Dù nửa đêm đường vắng người nhưng xung quanh tôi vẫn có năm, sáu người.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

“Cháu đây, bác Vương ơi, cho cháu hai quả trứng trà.”

Ngày xưa mua hai quả là vì em gái một quả, tôi một quả.

Giờ mua hai quả chỉ vì thói quen mua hai quả.

“Được được! Bác nhớ hai chị em các cháu thích ăn trứng trà lắm!”

Bác vừa vớt trứng vừa cười niềm nở, những nếp nhăn trên mặt dồn lại như quả óc chó.

Nói đến nửa chừng, bác chợt nhận ra điều gì đó, tay cứng đờ lại, nụ cười trên mặt cũng trở nên gượng gạo.

“Vẫn chưa tìm thấy phải không? Hôm đó bác ra quán muộn, cứ ở trong nhà mãi, chẳng giúp được gì, xin lỗi cháu nhé, nhóc Nhạc.”

Khi nói câu này, bác sờ sờ lên mũi.

Đó là biểu hiện của người đang chột dạ.

“Không phải lỗi của bác đâu, vì hồi đó bác có nghe thấy gì cả đâu.” Tôi nhấn mạnh vào chữ "nghe".

Tay đang cầm trứng của bác run lên, vội ngăn tôi đang định quét mã thanh toán: “Không cần trả tiền! Bác nghe nói rồi, nhóc Nhạc đã mặc đồng phục cảnh sát, làm rạng danh cho khu phố cũ chúng ta! Hai quả trứng trà này, bác mời cháu!

“Này, cầm lấy, cẩn thận nóng.”

Vương mù vốn nổi tiếng keo kiệt, mấy năm nay ngay cả anh trai và chị dâu bác ăn trứng trà cũng phải trả tiền, hôm nay bác lại mời tôi ăn trứng trà?

“Cảm ơn bác Vương!” Tôi cẩn thận nhận lấy trứng trà, thuận tay quét mã, trứng trà của bác giá hai đồng một quả, tôi chuyển mười đồng qua.

Nghe tiếng thông báo “Alipay đã nhận mười đồng”, Vương mù căng thẳng, vội khoát tay nói: “Con nhóc này, sao lại không nghe lời thế? Chuyển nhiều thế để làm gì?”

Tôi tiến lại gần bác, nói: “Cháu đang điều tra vụ mất tích của em gái cháu, nếu bác có manh mối quan trọng nào, cảnh sát sẽ thưởng một khoản.”

Tai bác hơi run lên, bác ngẩn người một lúc, rồi thở dài nói: “Em gái cháu đúng là đáng thương, bác không cần tiền thưởng. Bác chỉ nói những gì bác nghe được, không đảm bảo chính xác. Nếu giúp được cháu, sau này cứ thường xuyên đến mua trứng trà của bác là được.”

Tai của Vương mù nổi tiếng là nhạy, bác có thể nhận ra ai đi qua cửa nhà mình chỉ qua tiếng bước chân.

Buổi chiều hôm đó, trước khi tin em gái tôi mất tích được truyền đi, có một người không ngờ tới đã đi qua cửa nhà bác.

“Nhóc này, quan sát nhiều hơn đi, nhớ lại những chi tiết cũ nhiều vào, đừng bỏ sót bất kỳ ai xung quanh.”

Đó là lời khuyên cuối cùng của Vương mù.

Loading...