Đưa Em Về Nhà - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-04-05 09:58:18
Lượt xem: 10,719

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Con nói bị say nắng, cảm giác lúc đó thế nào? Còn nhớ không?”

Tôi cố gắng nhớ lại cảm giác buổi trưa hôm đó.

“Cả người rã rời, buồn ngủ, chóng mặt, người đứng không vững…”

Lão Dư nghe xong, trầm ngâm một lúc.

“Con có nghĩ đến việc, có thể con không bị say nắng không?”

Da đầu tôi tê dại, mắt mở to nhìn ông ta.

“Triệu chứng say nắng là chóng mặt hoa mắt, ù tai đau đầu, tứ chi rã rời, buồn nôn, đổ mồ hôi lạnh…

“Triệu chứng của con không giống say nắng, mà giống như đã uống…”

Tôi giật mình, không đợi ông nói xong đã buột miệng hỏi: “Uống cái gì?”

“Thuốc ngủ hoặc thuốc có thành phần gây buồn ngủ.” Lão Dư nhìn tôi với ánh mắt sâu xa.

Sao tôi lại không nghĩ đến điều đó nhỉ?

Triệu chứng uống phải thuốc ngủ và say nắng quả thực có nhiều điểm tương đồng.

Chẳng qua say nắng có hai đặc điểm rất riêng biệt: buồn nôn và đổ mồ hôi lạnh.

Nhưng tôi nhớ rất rõ, hôm đó tôi không có hai triệu chứng này!

Toàn bộ lông tơ trên người tôi đều dựng hết lên.

05

Năm đó, tất cả người lớn, kể cả cảnh sát, đều mặc định cho là tôi lười biếng, sợ nóng nên bảo em gái đi đưa cơm.

Mọi lời tôi nói ra đều bị xem như cái cớ để trốn tránh trách nhiệm.

Họ dồn hết tâm sức vào việc tìm kiếm người mất tích.

Vì thế đã bỏ lỡ manh mối quan trọng này.

“Vậy thầy ơi, sao thầy biết con không bị say nắng?”

Vụ án cuối cùng cũng có bước đột phá, tôi run lên vì xúc động.

“Rất đơn giản. Qua lời kể của con, thầy thấy được tình cảm giữa con và em gái rất sâu sắc. Nó còn nhỏ, tự đi mang cơm, con rất lo lắng cho nó.”

“Bình thường, con sẽ cố thức đợi đến khi nó về rồi mới ngủ, nhưng lúc đó con lại ngủ thiếp đi, lại còn ngủ rất lâu. Nếu không phải bố con đánh thức, có lẽ con đã ngủ thêm nữa.”

“Điều này rõ ràng không bình thường.”

Lão Dư vừa xem hồ sơ vừa nói.

Mắt tôi cay xè, gật đầu.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Bao năm nay, Lão Dư là người đầu tiên nhận ra tình cảm không hề tầm thường giữa tôi và em gái.

Năm đó, sau khi em gái biến mất, bố tôi chỉ thẳng vào mặt tôi mắng: “Mày làm chị kiểu gì vậy? Em gái mất tích mà mày còn ngủ được? Sao không ngủ đến c.h.ế.t luôn đi?!”

Lúc ấy tôi không hiểu tại sao mình lại ngủ mê đi, ngay cả bản thân cũng ghét chính mình.

Không ai biết, tôi yêu em gái nhiều đến nhường nào.

Càng không ai biết, tình cảm giữa chúng tôi đã vượt xa tình chị em bình thường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/dua-em-ve-nha/chuong-2.html.]

Không chỉ vì trước khi tôi vào tiểu học, chúng tôi đã ở bên nhau hai mươi tư giờ mỗi ngày.

Mà còn vì dù mùa đông lạnh giá hay hè nóng bức, chúng tôi đều ôm lấy nhau, cùng nhau vượt qua khó khăn.

Hồi đó, bố mẹ vì bận làm ăn, để tôi và em gái ở nhà cho bà nội trông. Nhưng bà nội mộ đạo, suốt ngày chạy đi gặp gỡ tín hữu, thường bỏ mặc hai chị em cả ngày.

Vì thế, lên sáu tuổi tôi đã biết nấu cơm cho em. Cơm khê thì cùng ăn khê, cơm thơm thì cùng hưởng thơm.

Những đứa bé khác khi khóc đều gọi mẹ, còn em gái tôi khi khóc lại gọi chị.

06

“Hôm đó con đổ nhiều mồ hôi, chắc uống không ít nước. Vấn đề có lẽ nằm ở nước.”

Lão Dư chỉ vào cốc nước trước mặt tôi.

“Nhưng ai lại hạ độc một đứa bé mười tuổi? Mục đích là gì?” Tôi không nhịn được hỏi.

Lúc nói câu này, trong đầu tôi hiện lên hai khả năng, cái nào cũng vô cùng tuyệt vọng.

“Nhà các con có kẻ thù không?”

Tôi lắc đầu: “Bố mẹ con làm ăn luôn chú trọng hòa khí mới phát tài, rất ít khi xảy ra xung đột với người khác. Người duy nhất không ưa nhà con là một tên vô lại, nhưng người đó đã có chứng cứ không có mặt tại hiện trường ngày hôm ấy.”

Đang nói chuyện, bên ngoài bỗng ồn ào lên.

Một cặp vợ chồng đến đồn cảnh sát báo án muốn tìm con.

“Đồng chí cảnh sát, con tôi tám tuổi, bị tự kỷ, bố nó dẫn nó đi tập phục hồi chức năng nhưng trên đường đã làm lạc mất con.”

“Xin các đồng chí hãy giúp chúng tôi với!”

Người phụ nữ vô cùng lo lắng, suýt nữa đã quỳ xuống.

Người đàn ông cúi đầu buồn bã, giọng nói đầy tự trách nhưng ánh mắt lại không giấu được vẻ nhẹ nhõm.

Nhìn tình huống này, tôi đã phần nào hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Dù mới vào làm ở đồn cảnh sát chưa đầy một năm nhưng tôi đã gặp không ít vụ án tương tự.

Phần lớn đều là những đứa trẻ có vấn đề, gia đình không đủ khả năng chi trả cho việc điều trị hoặc phục hồi, hoặc bố mẹ không chịu nổi đau khổ kéo dài, lại không thấy hy vọng nên đã bỏ rơi con, nhưng lại sợ bị người đời chỉ trích nên đến đồn cảnh sát báo án ra vẻ một chút.

Dù vậy, tôi vẫn hỏi kỹ người đàn ông việc đã xảy ra.

“Lúc chúng tôi đi ngang qua công viên cạnh bờ biển, con bé thấy có người đang cho chim hải âu ăn, tôi kéo con bé đi nhưng con bé không chịu đi. Tôi đành phải đi mua một ít thức ăn cho chim hải âu, nhưng chỉ quay lưng một chút, con bé đã biến mất.”

Đứa bé mất tích vào khoảng hơn năm giờ chiều, lúc đó đúng lúc thủy triều đang lên.

Họ tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy nên mới đến báo cảnh sát, lúc này đã hơn hai tiếng kể từ khi đứa bé mất tích.

Nếu gặp nguy hiểm, chỉ cần vài phút là có thể mất mạng.

Nếu gặp phải bọn buôn người, hai tiếng đồng hồ đã đủ để đến bến xe hoặc nhà ga.

Quá muộn rồi.

Dù vậy, đồn cảnh sát cũng không thể bỏ qua.

Lão Dư yêu cầu tôi lập tức đăng thông báo tìm người, lấy địa điểm mất tích làm trung tâm, nhanh chóng gửi tin cho các bên truyền thông quanh đó.

Đồng thời, ông cũng cử một đội đến các chốt giao thông lớn để tìm đứa bé và liên hệ với hai đội cứu hộ chuyên nghiệp để tìm kiếm suốt đêm bên bờ biển.

Ba biện pháp cùng lúc, thực hiện mọi biện pháp có thể.

Phần còn lại là do số phận của đứa bé quyết định.

Loading...