Đưa Em Về Nhà - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-04-05 09:58:16
Lượt xem: 1,057

Mùa hè năm tôi lên mười tuổi, em gái đã biến mất không dấu vết.

Em mất tích trên đường mang cơm cho bố mẹ.

Không có camera giám sát, cũng chẳng ai từng nhìn thấy em.

Bởi vì đáng lẽ tôi mới là người phải đi mang cơm, cho nên từ đó về sau, mẹ tôi không nói với tôi thêm một lời nào nữa.

Mười lăm năm sau, tôi trở thành cảnh sát, đi lại con đường năm xưa em từng đi hết lần này đến lần khác.

Những ký ức xưa dần hiện về trong tâm trí tôi.

Từng mảnh ghép dần khớp lại, hé lộ một sự thật đau lòng.

01

Ngày 10 tháng 8 năm 2009.

Là ngày em gái tôi mất tích.

Lúc ấy, chúng tôi sống trong một căn nhà tồi tàn ở vùng ven đô.

Bố tôi làm công nhân tại nhà máy hóa chất gần đó.

Mẹ tôi mở một cửa hàng tạp hóa bên đường, buôn bán rất phát đạt.

Mùa hè, cứ đến trưa là có rất đông người đến mua kem, bố tôi tan làm thường qua phụ giúp.

Họ bận đến mức thường xuyên quên ăn trưa.

Vì vậy, suốt mùa hè, đứa con gái mười tuổi là tôi phải đảm nhận việc nấu cơm cho cả nhà.

Bếp không có điều hòa, chỉ có một chiếc quạt cũ kỹ.

Lúc nước sôi, hơi nóng bốc lên ngột ngạt, quạt thổi toàn gió nóng.

Nấu cơm xong là tôi đổ mồ hôi nhễ nhại.

Ngày xảy ra chuyện, trời cực kỳ oi bức, sau khi nấu xong, tôi cảm thấy choáng váng như bị say nắng.

Trong nhà không có ai khác, bà nội tuy sống ở nhà bên cạnh nhưng tính tình khó ưa, không những không giúp đỡ mà còn buông lời cay nghiệt nên tôi chẳng dám làm phiền bà.

Tôi rửa mặt qua loa, cố kìm cơn khó chịu, lấy mì nguội cho em gái ăn trước rồi bỏ cơm của bố mẹ vào hộp, xếp vào giỏ.

Em gái húp vài miếng mì rồi nói với tôi: "Chị nằm nghỉ đi, hôm nay để em mang cơm nhé, em quen đường này rồi. Phần còn lại em về ăn sau."

Từ nhà tôi đến cửa hàng tạp hóa chỉ mất mười phút đi bộ, chỉ có một con đường duy nhất, cũng không phải nơi hẻo lánh.

Bình thường tôi đã dẫn em đi không biết bao nhiêu lần rồi.

Nhưng tôi vẫn không yên tâm lắm.

"Em có chắc không đấy?" Tôi nửa nằm nửa ngồi, đắp khăn ướt lên trán.

"Không sao đâu chị, yên tâm đi, chỉ một đoạn ngắn thôi, lát nữa em về liền."

Không đợi tôi phản đối, em đã xách giỏ bước ra ngoài.

Vì thường xuyên ốm yếu, em rất gầy, mỗi khi dùng sức, xương vai lại nhô lên, lộ ra rõ ràng.

Dáng người nhỏ bé ấy trông thật mong manh.

Trước khi ra khỏi nhà, em còn vẫy tay với tôi: "Em sẽ về ngay, mì của em đấy, chị đừng có ăn vụng nhé!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/dua-em-ve-nha/chuong-1.html.]

"Yên tâm đi, chị không ăn đâu!" Tôi bực bội phẩy tay, bảo em đi.

Nhưng, em cuối cùng lại chẳng trở về.

02

"Anh nói xem, nếu lúc đó con nói sẽ ăn vụng mì của em ấy, liệu em ấy có lo lắng mà trở về không?”

Ngày 9 tháng 1 năm 2024, tôi chính thức nhậm chức tại Công an thành phố, trở thành cảnh sát tập sự.

Chín tháng sau, tôi nói chuyện với thầy Lão Dư về vụ án treo đã hành hạ tôi suốt 15 năm.

"Phát hiện lúc nào vậy?" Lão Dư hỏi.

Tôi dụi dụi mắt, nói: "Khoảng hơn hai giờ chiều, sau khi em đi, con cố ăn được hai miếng mì rồi ngủ thiếp đi. Con bị đánh thức bởi cái tát của bố."

Dù đã qua lâu nhưng tôi vẫn nhớ rất rõ.

Lúc đó, tôi mở mắt ra, đối diện ngay với khuôn mặt giận dữ của bố tôi: "Sao không đi đưa cơm? Muốn để tao c.h.ế.t đói à?"

Tôi òa khóc: "Em con đã đi đưa từ lâu rồi mà ạ!"

Nói xong, tôi mới nhìn sang bát mì ăn dở trên bàn, chợt nhớ ra em gái vẫn chưa về.

Cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng, nước trong mắt tôi lập tức bị nỗi sợ hãi hút sạch.

03

“Nhà con đã tìm khắp nơi. Lúc đó, hệ thống camera an ninh chưa phủ sóng đến con đường nhỏ này, chỉ có đường chính mới có camera. Cả nhà con như ruồi không đầu, điên cuồng tìm kiếm.”

“Người ta thả bè tre xuống vớt người bên bờ ao ven đường, vớt ba lần mà không tìm thấy gì. Thuê người xuống xem mấy cái giếng xung quanh, cũng không có.”

"Sau khi báo cảnh sát, họ kiểm tra camera xung quanh, không phát hiện ai khả nghi, đi hỏi thăm hàng xóm, dân làng mấy thôn lân cận, cũng không ai từng thấy em gái con."

Em gái tôi cứ thế biến mất.

Mẹ tôi đ.ấ.m vào người tôi, ngồi bệt xuống đất, khóc tan nát cõi lòng: "Sao mày lười thế hả? Không đi đưa cơm, để nó đi đưa à?"

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Bà nội theo đạo Cơ đốc nói, Chúa của bà sẽ không tha thứ cho một đứa trẻ vì lười biếng và ích kỷ mà làm mất em gái.

Bố tôi tức giận, đá tôi năm, sáu cái, hất tôi ngã xuống đất.

Hàng xóm không rõ đúng sai, không ai can ngăn, chỉ biết chỉ trỏ về phía tôi.

Tôi như một con rối, không rơi một giọt nước mắt, lặng lẽ đi trên con đường mà em gái tôi đã mất tích, kiên quyết đứng đó suốt ba ngày, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào ngã tư, mong đợi hình bóng nhỏ bé của em xuất hiện.

Nhưng, kỳ tích đã không xảy ra.

Từ chuyện đó trở về sau mọi người trong nhà đều không nói chuyện với tôi nhiều, đặc biệt là mẹ tôi, suốt hơn mười năm sau đó, bà ấy chưa từng nói với tôi một lời nào.

Sau khi học cấp hai, tôi ở nội trú, cuối tuần về nhà một lần, lấy tiền và quần áo rồi đi ngay, không dám ở lại lâu.

Những năm đó, tôi đi đi lại lại trên con đường mà em gái tôi từng đi đưa cơm, cẩn thận nhìn từng ngọn cỏ, từng cái cây, cố gắng tìm kiếm một manh mối nào đó, tưởng tượng ra vô số khả năng.

Tôi phải chịu cái cảm giác dằn vặt khôn cùng suốt những năm đó.

04

“Con thường ngủ trưa bao lâu?” Lão Dư rất hứng thú với vụ án này, ông lật xem hồ sơ mà tôi tìm được, hỏi.

Năm đó, vụ án này được xác định là mất tích, bị bỏ xó suốt hơn mười năm.

“Tùy tình hình, đôi khi lâu, đôi khi ngắn. Nhưng hôm đó không hiểu sao, con cực kỳ buồn ngủ, ngủ hơn hai tiếng, cho đến khi bị bố đánh thức.”

Loading...