Rốt cuộc   xảy  chuyện gì? “Chết  cũng đừng  về” là  ý gì?
 
 lật cuốn sổ đỏ  — đó chính là căn hộ 80 mét vuông gần trường cấp hai — căn nhà của chúng .
 
Chủ sở hữu: tên .
 
Mẹ thực sự  chuyển nhượng căn nhà cho ?
 
Bố   chuyện  ?
 
Vì căn nhà , ông  từng dùng  cách, thậm chí  rước cả họ hàng quê lên ở chung.
 
Vậy mà    âm thầm chuyển nhà sang tên   mũi ông ?
 
  phịch xuống đất, nước mắt tuôn đầy mặt.
 
Chắc chắn   xảy  chuyện .
 
Tỉnh táo ,  lập tức thu dọn hành lý, đặt vé máy bay về quê sớm nhất  thể.
 
Trên đường,  gọi cho  hơn chục cuộc —  ai bắt máy.
 
  gọi cho bố, ông    máy  hét lên:
 
“Triệu Vũ, sổ đỏ nhà    đang ở chỗ mày ?”
“Mau giao , đó là nhà của tao!”
Vừa xuống máy bay,  lập tức đến ngân hàng, tra  kê  bộ thẻ ngân hàng .
 
Mẹ  suốt bao năm  lo cho cái hố  đáy bên nhà nội,  mà vẫn tích  500.000 tệ?
 
Sao kê nhanh chóng in  — từng khoản tiền trong thẻ đều rõ ràng minh bạch.
 
Giao dịch sớm nhất là 500 tệ,  cuối năm  chào đời.
 
Giao dịch cuối cùng là 500.000 tệ, lúc 3 giờ chiều ngày  thi xong đại học.
 
...Khoan .
 
Chiều hôm đó, chẳng   đang đăng ba quy tắc gia đình trong nhóm, đuổi   khỏi nhà ?
 
Vừa chuyển tiền cho ,  cắt đứt quan hệ  con?
 
 rối bời,  hiểu vì     .
 
Bố  điên cuồng gọi :
 
“Mẹ mày cho mày bao nhiêu tiền? Trong mắt mày còn  cha  ?”
“Mau trả  tiền,  thì tao ném bà   viện cho tự sinh tự diệt!”
 
...
 
Trái tim lo lắng của  nhanh chóng nguội lạnh.
 
Chưa lấy  tiền, ông  sẽ  dám bỏ mặc  thật.
 
Bố   hèn  thô, chỉ  bắt nạt kẻ yếu, đầu óc thì đơn giản đến buồn .
 
Ông  cứ tưởng bản  cống hiến cho họ hàng quê thì sẽ  ông bà nội và  em nể trọng.
 
Thực tế, ở  ông  cũng chỉ là trò hề.
 
  chạy xe về nhà,  cảnh cáo ông :
 
“Nếu   mà  chuyện gì, đừng mơ   xu nào.”
“Nhà  sang tên ,  mới là chủ.”
“    , với ông  chẳng  tình cảm gì hết.”
 
Bố  lập tức nổi điên, chửi bới ầm lên.
 
 bịt điện thoại, coi như ông  đang phát rồ.
 
Lúc , điều  lo nhất là —   thật sự...  xảy  chuyện gì?
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/du-tuoi-truong-thanh-me-muon-cat-dut-quan-he-me-con/4.html.]
Về đến nhà, phòng khách  chật kín họ hàng.
 
Linh đường   dựng lên, ảnh   đen trắng  đặt chính giữa, tường treo đầy vải trắng.
 
Nhân viên nhà tang lễ hút thuốc  chờ ngoài cửa.
 
Tim  trĩu xuống,  lao  trong nhà như phát điên.
 
Vừa thấy ,  cả nhà ngoại kéo  quỳ xuống  linh cữu.
 
Ông tát  một cái     mắng:
 
“Mày còn   về , đồ bất hiếu. Mẹ mày lúc mất còn luôn miệng gọi tên mày đấy!”
“Hai năm nay, mày  từng gọi cho bà  một cú điện thoại...”
 
Chưa  hết, ông  nghẹn ngào  thở nổi.
 
Mấy dì   an ủi , nhưng khuyên  vài câu thì cũng  theo.
 
 quỳ  linh cữu, dập đầu lạy   ngừng.
 
Trong tiếng , bỗng vang lên một giọng đầy chua ngoa:
 
“Ô hô, lấy hết tiền trong nhà , chẳng  đang tiêu xài ở chốn nào!”
“Nuôi con phòng lúc già, nuôi  một con lang sói thế  đấy!”
 
Giọng  độc địa ,  cả đời  quên .
 
Năm   đưa  về quê ăn Tết, chỉ vì  gắp một cái đùi gà, bà  mắng  một tiếng đồng hồ.
 
Mẹ  tức quá lật bàn, bế  về thành phố, từ đó  bao giờ trở về nữa.
 
Cũng  từng gặp  bà “bà nội” .
 
Giờ   mất  rõ ràng, bà   tới giở trò.
 
Vừa dứt lời, dì cả nhà ngoại xông đến, túm tóc bà  tát lia lịa:
 
“Mụ già c.h.ế.t tiệt, chính mày ép c.h.ế.t em gái tao, còn mặt mũi tới đây ?”
“Bảo hiểm bà  tự mua, còn đòi tiền bồi thường,   hổ ?”
 
“Bà nội”   né tránh  cãi:
 
“Tiền bảo hiểm gì đó đều là tiền của con trai tao!”
“Bà  bệnh mà chết, tài sản để  đương nhiên là của con trai tao, liên quan quái gì đến nhà mày!”
 
Dì  đánh quá dữ, bà   chống nổi,  tát đến sưng cả mặt.
 
Chú bác họ nội xông  can ngăn, mấy dì  cũng lao lên.
 
Linh đường trở nên hỗn loạn như một bãi chiến trường.
 
 quỳ  linh cữu ,  đến tan nát cõi lòng.
 
Tiếng , tiếng mắng chửi, tiếng cãi vã chẳng mấy chốc  thu hút sự chú ý của hàng xóm.
 
Người ngày càng đông, hiện trường ngày càng loạn.
 
  linh đường rối như mớ bòng bong, cuối cùng cũng tìm thấy cha   cửa phòng ngủ chính.
 
Mẹ   mặc áo tang,  lặng lẽ  giường trong phòng.
 
Trên gương mặt cha   lấy một chút đau buồn, ông đang khom lưng dỗ dành một  bé đang  nức nở.
 
Đứa bé chừng bốn, năm tuổi, khuôn mặt  giống ông.
 
Sau lưng  là một  phụ nữ ăn mặc chỉn chu, đang cau  trách mắng ông:
 
"Nhà chẳng  là của  ? Sao vợ  c.h.ế.t  mà chẳng để  căn nhà cho ?"
"Lý Đại Dũng, Tiểu Bảo sắp  tiểu học ,   định lo  đây?"
 
Nhìn hai  con họ, cuối cùng  cũng hiểu những lời cãi vã lúc nãy ở phòng khách là gì.
 
Cha  bao nuôi  đàn bà  bên ngoài, còn  với bà  một đứa con trai.