"Dù một đám cưới trọn vẹn thể diễn lúc , nhưng tất cả những gì em cần, đều sẽ mang đến, để em tiếc nuối bất cứ điều gì. Thời gian phần gấp gáp, chiếc nhẫn do tự tay thiết kế, mong em sẽ hài lòng."
"Thích chứ! Em nhất định sẽ giữ gìn nó thật cẩn thận. Còn nhẫn của thì ? Để em đeo cho ."
Sau khi tựa vai Ngôn Mặc để lấy bình tĩnh, Thư Tâm nhận hộp nhẫn từ tay , lấy chiếc nhẫn bạc chế tác đơn giản bên trong tự tay đeo lên ngón áp út của Ngôn Mặc.
Hai bàn tay đeo nhẫn nắm chặt lấy , tựa như sinh là để thuộc về , thể nào tách rời.
--- Cuối tháng Năm, tại Thành phố A. ---
Gà Mái Leo Núi
Trong căn ký túc xá nữ của một trường đại học, một cô gái đang giường bỗng nhiên nhíu chặt mày. Vẻ mặt cô hiện rõ sự đau đớn tột cùng, và chỉ trong vài giây ngắn ngủi, một lớp mồ hôi lạnh lấm tấm trán.
Dường như cô đang chìm sâu một cơn ác mộng kinh hoàng, cơ thể tự chủ vặn vẹo, co quắp thành tư thế phòng vệ bản năng.
Đôi mắt đang nhắm nghiền bỗng chốc trợn mở, cô gái bật phắt dậy khỏi giường, thở dốc hít lấy từng ngụm khí lạnh. Trong ánh mắt cô vẫn tan hết vẻ tàn khốc và điên dại, đủ sức khiến bất kỳ ai cũng rùng kinh sợ.
Ba năm ròng rã sinh tồn trong thế giới mạt thế khắc sâu cô những phản xạ bản năng. Ngay khoảnh khắc tỉnh táo trở , cơ thể cô liền tự động hành động: bộ cơ bắp căng cứng, ánh mắt cảnh giác quét qua ngóc ngách xung quanh.
Căn phòng ký túc xá quen nhưng xa lạ đến đáng sợ, môi trường xung quanh ồn ào đến chói tai nhưng toát lên sự an kỳ lạ. Mọi thứ liên tục kích thích hệ thần kinh chai sạn của Diệp Vũ An.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/du-tru-hang-tram-ty-cung-chong-phan-dien-tich-tru-sinh-ton/chuong-35.html.]
Cho đến khi tiếng chuông điện thoại từ bên gối vang lên, cô mới kịp tiêu hóa phần nào sự thật khó tin .
Cô trọng sinh!
Sau khi chính bạn và bạn trai phản bội, đẩy giữa bầy tang thi hung tợn, cô tái sinh trở về thời điểm ngay khi mạt thế bùng nổ!
Tiếng chuông điện thoại vẫn ngừng vang lên, dai dẳng như một lời nguyền, tựa hồ sẽ bao giờ tắt nếu chủ nhân của nó máy.
Khi định thần, Diệp Vũ An thấy tên hiển thị màn hình điện thoại. Ngay lập tức, trong đáy mắt cô bùng lên ngọn lửa thù hận dữ dội, một dòng cảm xúc cuộn trào gần như thể kiềm chế nổi.
Cô hít thở thật sâu vài , cố gắng chế ngự cảm xúc đang sôi sục, đó nhấn nhận cuộc gọi và áp điện thoại lên tai.
"A lô, em đang gì mà lâu thế mới máy ? Em xong bài tập môn chuyên ngành nhờ , mai là đến hạn nộp đấy."
Vừa cuộc gọi, giọng của Đỗ Hàm Húc lập tức vang lên, những lời mắng mỏ tuôn một cách tự nhiên đến ngạo mạn, mang theo mệnh lệnh thể trái.
"Vẫn còn vài chỗ cần chỉnh sửa, mai khi lên lớp em sẽ gửi cho ." Nghe chất giọng quen thuộc , Diệp Vũ An cảm thấy dày cuộn trào, một cảm giác buồn nôn khó chịu dâng lên.
Cùng lúc đó, cô cũng nhận trọng sinh về thời điểm nào. Cô còn nhớ rõ, , chính cô giúp Đỗ Hàm Húc thành bài tập, giúp vụt sáng trong giới vật lý.