"Bành Chấn thể giữ chức phó chỉ huy của một căn cứ lớn, chắc chắn kém cỏi về trí tuệ. Trên mặt bàn, thứ nhất định trông như đôi bên bỏ và nhận tương đương thì mới thỏa. Năm tiếng đồng hồ vắt óc chiều nay phí công , em đừng quên dị năng của Nguyên Châu là gì."
Nghe đến đây, Thư Tâm kỹ lượt qua mặt Ngôn Mặc và ba còn , xác nhận qua ánh mắt—đúng , là bốn con cáo già xảo quyệt.
Cô cảm thấy lúc mới gặp Bộ Nguyên Châu, hề mưu mô như bây giờ. Chẳng lẽ ở chung với họ lâu ngày nên 'gần mực thì đen' ?
Bộ Nguyên Châu: Chẳng lẽ thể 'gần đèn thì sáng' , cứ 'gần mực thì đen' ư?
Sau một ngày mệt mỏi, tối đó cả nhóm ăn một bữa thật thịnh soạn ngủ sớm.
Gà Mái Leo Núi
Nửa đêm, chìm giấc mộng , như những bóng ma ẩn , lén lút hoạt động trong đêm tối.
Tại một căn mật thất xây dựng riêng trong đường hầm nối giữa biệt thự của gia tộc họ Ngôn và viện nghiên cứu, lúc Ngôn Khuyết và Đỗ Tuyết Phong đang ghế sô pha.
"Chắc ông cũng nhận tin về chuyện chiều nay . Người của căn cứ khi đầu tiếp xúc với Ngôn Mặc đánh bại thì im ắng lâu, hôm nay tại đột nhiên tìm đến bọn họ?"
Đỗ Tuyết Phong tựa chiếc sofa da đen, kẹp điếu thuốc đang cháy giữa các ngón tay, khéo léo nhả từng cuộn khói trắng khiến căn mật thất chìm trong màn sương mờ ảo.
“Giới chức căn cứ tìm đến bọn họ chẳng qua chỉ chiêu mộ thôi. Riêng Ngôn Mặc thì hiểu rõ, chiêu mộ nó ư? Khó lắm…” Ngôn Khuyết phì một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/du-tru-hang-tram-ty-cung-chong-phan-dien-tich-tru-sinh-ton/chuong-298.html.]
“ hôm nay nhóm Ngôn Mặc nán trong đó tới năm tiếng đồng hồ.” Đỗ Tuyết Phong bật tàn thuốc, nhắc nhở.
“Đừng là năm tiếng, dù là năm mươi giờ đồng hồ nữa, chỉ cần Ngôn Mặc , thì cho dù họ dùng lời lẽ hoa mỹ đến cũng chẳng thể lay chuyển .” Ngôn Khuyết khẳng định chắc nịch.
“Cẩn thận vẫn hơn, đừng chủ quan. Ngày mai ông thăm dò một chút. Giờ cũng còn sớm nữa, về đây.” Đỗ Tuyết Phong dập điếu thuốc còn dang dở chiếc gạt tàn, dậy bước vài bước, gã đột ngột dừng . Nghiêng đầu Ngôn Khuyết vẫn đang sofa, gã bổ sung thêm: “Ngày mai đưa thêm mấy qua cho .”
“Lại cần thêm ư? Chẳng ba ngày đưa năm dị năng giả cho ông ?” Ngôn Khuyết cau mày.
“Hừ, mấy kẻ đưa quá yếu kém, qua nổi một chu trình thử nghiệm bỏ mạng. Yếu ớt đến mức dị năng cũng vô dụng, đúng là phí hoài cái danh dị năng giả.” Nhớ tới những kẻ bắt đầu thí nghiệm chết, ánh mắt Đỗ Tuyết Phong lộ rõ vẻ khinh thường và giễu cợt, cứ như thể những sinh mạng đó trong mắt gã chẳng khác nào lũ sâu kiến tầm thường, đáng bận tâm.
“Ngày mai sẽ cho đưa thêm vài sang, nhưng những thí nghiệm gần đây ông nên tiết chế một chút. Trong thời gian ngắn mà quá nhiều dị năng giả mất tích dễ gây sự nghi ngờ từ phía căn cứ, bây giờ chúng vẫn thuận tiện để đối đầu trực diện với chính quyền căn cứ.”
“Căn cứ nhiều dị năng giả như , vài ba kẻ mất tích cũng chẳng ai buồn truy xét , ông cứ việc thực hiện. Nếu thật sự lo phát hiện thì cần đụng đến trong căn cứ nữa, bắt dị năng giả bên ngoài? Dù bằng cách nào, miễn là giao đủ đúng hạn cho là .”
Khi nhắc tới các công trình thí nghiệm, Đỗ Tuyết Phong rũ bỏ vẻ lười nhác, thờ ơ thường thấy.
“Được , . sẽ cho ngoài tìm kiếm và bắt giữ vài dị năng giả hành động đơn độc.” Ngôn Khuyết mệt mỏi xoa xoa trán, một làn hối hận dâng lên trong lòng.
Hối hận vì lúc đồng ý với Đỗ Tuyết Phong sẽ cung cấp đối tượng thí nghiệm cho gã, ngờ sự tham lam của gã lớn đến thế, yêu cầu lượng ngày càng tăng, thời gian càng lúc càng gấp gáp.