Sau một hành trình gian nan kéo dài một ngày một đêm, cô lấy từ gian trữ vật vài khẩu phần ăn nhanh để xoa dịu cơn đói cồn cào. Thư Tâm ngả lưng ghế, khẽ nhắm mắt, cố gắng khôi phục thể lực kiệt quệ.
Tại thành phố C, Ngôn Mặc bừng tỉnh từ cơn hôn mê sâu. Đôi mắt chầm chậm mở , lên trần nhà kim loại, mất một lúc mới định hình thực tại. Những mảnh ký ức khi ngất dần dần trở . Anh bật phắt dậy khỏi giường, vội vã khoác áo sải bước.
Vết thương và cánh tay băng bó cẩn thận. Trong phòng thấy Bặc Hướng Văn và Mục Kỳ Mại , lẽ họ đang tự chữa trị và nghỉ ngơi ở khu vực khác.
Quả nhiên, khi mở cửa, liền thấy Bặc Hướng Văn đang xử lý vết thương cho Mục Kỳ Mại. Vết thương của Bặc Hướng Văn cũng băng bó sơ bộ.
"Anh Mặc, tỉnh !"
"Anh Mặc..."
Cả hai lập tức dậy đầy kích động khi thấy Ngôn Mặc, định thốt lên điều gì đó nhưng giơ tay hiệu ngắt lời.
"Đừng gì cả, ưu tiên xử lý vết thương ."
Bặc Hướng Văn và Mục Kỳ Mại trao đổi ánh mắt, sự lo lắng hiện rõ mồn một. Tình trạng hiện tại của Ngôn Mặc chính là điều họ lo sợ nhất.
Nếu Mặc tỉnh trong cơn cuồng nộ, nóng nảy đòi lập tức tìm Thư Tâm, họ còn thể tìm cách khuyên nhủ. lúc , Ngôn Mặc thể hiện một sự bình tĩnh đến đáng sợ. Điều chứng tỏ tinh thần chạm đến cực hạn sụp đổ, chỉ đang gồng kiềm chế.
Giờ đây, nếu họ thêm bất cứ điều gì, Ngôn Mặc chắc chắn sẽ bỏ mặc họ, một lên đường tìm Thư Tâm. Khi đó, chuyện sẽ vượt ngoài tầm kiểm soát.
Một đàn ông đang bên bờ vực sụp đổ tinh thần thể bất cứ điều gì, bất chấp hậu quả, chỉ để đạt mục đích duy nhất của .
Trong khoang xe, chỉ còn tiếng va chạm lạch cạch của lọ thuốc và tiếng thở đều đều. Ngay cả những sinh vật cảnh thiết như Tiểu Bạch và Tháp Vân cũng im lặng đến lạ thường, dường như cảm nhận sự căng thẳng.
Ngôn Mặc bất động ghế tựa, đầu ngón tay khẽ gõ nhịp lên thành ghế, lặp một điệu đều đặn. Sắc mặt vẫn bình thản như , để lộ một chút cảm xúc nào bên ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/du-tru-hang-tram-ty-cung-chong-phan-dien-tich-tru-sinh-ton/chuong-208.html.]
Thấy vết thương của Mục Kỳ Mại gần tất băng bó, Ngôn Mặc dậy, đến bộ lưu trữ lạnh khoang xe lấy ba khẩu phần dinh dưỡng đóng hộp. Anh đưa hai hộp cho Bặc Hướng Văn và Mục Kỳ Mại, một hộp còn thì cầm tay.
"Ăn một chút nghỉ ngơi. cấy một dấu ấn tinh thần con tang thi bắt Tâm Bảo. Chúng thể xác định phương hướng nó biến mất là phía đông bắc."
Cách Ngôn Mặc sắp xếp việc quá mức điềm tĩnh. Nếu Bặc Hướng Văn và Mục Kỳ Mại quá quen thuộc với , họ thật sự vẻ ngoài bình thản đánh lừa.
"Anh Mặc, vết thương của còn nghiêm trọng hơn chúng nhiều. và Hướng Văn thể cố thêm một chút. Anh cứ nghỉ ngơi , chị dâu còn đang chờ đến tìm cô ."
"Không , bất cứ vấn đề gì."
"Anh Mặc, thì chẳng chút đáng tin nào cả. Sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nếu ngoài gặp tang thi cấp cao thì định xử lý thế nào?"
"..."
Ngôn Mặc hiếm hoi giữ im lặng. Anh là hiểu rõ nhất tình trạng cơ thể lúc – đang dồn bộ ý chí để chống đỡ, thể gục ngã bất cứ lúc nào.
Việc di chuyển một quãng đường dài để tìm Thư Tâm lợi cho thể trạng hiện tại của , thậm chí thể chậm trễ hành trình. Bởi , buộc giữ cho đầu óc tỉnh táo hơn bao giờ hết.
"Tất cả nghỉ ngơi . Sáng mai chúng sẽ xuất phát."
Dù chiếc xe trang hệ thống cảnh báo tự động, Thư Tâm vẫn thể chìm giấc ngủ sâu. Một giữa nơi hoang phế, ai đáng tin cậy ở bên, cô thể yên tâm. Cứ vài phút, cô hé mắt, quét tình hình xung quanh.
Mới chỉ nhắm mắt một lát, Thư Tâm đột ngột cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo, như ánh mắt vô hồn, đang chăm chú dõi theo . Một cảm giác gai ập đến, khiến cô nổi da gà.
Gà Mái Leo Núi
Cô bật mở mắt ngay lập tức, đối diện với kẻ đang theo dõi .
Là con tang thi cấp ba hệ tốc độ! Nó tìm cô!