Trước mặt cô là một đàn ông với ngoại hình chuẩn "soái ca nhà bên", nhưng khí chất tỏa lạnh lùng, xa cách, giống vẻ ấm áp của một hàng xóm.
Khuôn mặt tuyệt nhiên biểu lộ cảm xúc, vẻ lạnh lùng, khiến trông như một tảng băng di động, khó lòng tiếp cận.
"Không , cần cảm ơn."
Bộ Nguyên Châu phớt lờ lời cảm ơn của Thư Tâm. Sau khi xong câu đó, một đến một góc khuất, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Với thái độ lạnh nhạt của Bộ Nguyên Châu, Thư Tâm cũng thấy bất ngờ.
Đây là tận thế, việc cứu một lạ và để cô c.h.ế.t vì cú ngã là một hành động nhân đạo hiếm .
"Này, cô gái, cô rơi xuống từ trời ?"
Cô gái kinh ngạc nhận Thư Tâm liền chạy tới, dò xét kỹ lưỡng từ trời rơi xuống.
"Chỉ là một sự cố, là tai nạn bất đắc dĩ."
Thư Tâm luôn cảnh giác cao độ với lạ.
"Cô tên gì? là Nhậm Thơ Đình."
Nhậm Thơ Đình tự nhiên khoác lấy cánh tay của Thư Tâm, tự giới thiệu.
"Cứ gọi là Tiểu Thư. Cô đây là ?"
Thư Tâm khẽ mỉm đáp một cách giả lả, đồng thời khéo léo rút tay về.
Dù thì trong kiếp , cô cũng xuất từ một gia đình quyền thế, từng gặp ít cô bạn giả tạo.
Nhậm Thơ Đình, ngay từ lúc bắt chuyện, để lộ ánh mắt ẩn chứa sự tính toán và mưu đồ, dù cô luôn tự cho rằng che giấu giỏi.
Đã lâu Thư Tâm gặp đẳng cấp thấp kém như . Nếu vì bây giờ cô hiểu rõ tình huống, thêm chút thông tin từ miệng kẻ đó, thì Thư Tâm chẳng còn kiên nhẫn để diễn kịch thêm nữa .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/du-tru-hang-tram-ty-cung-chong-phan-dien-tich-tru-sinh-ton/chuong-206.html.]
"Đây là một thị trấn nhỏ ở đô thị J. Chúng đều là những sống sót chạy từ đô thị J. Người cứu cô là Bộ Nguyên Châu. Anh thường chuyện với chúng , ngờ tay cứu cô."
Nhậm Thơ Đình dường như nhận sự lạnh nhạt của Thư Tâm, thái độ của cô đổi chút nào, vẫn thao thao bất tuyệt giải thích tình hình hiện tại.
Gà Mái Leo Núi
"Đô thị J?"
" , đô thị J, vấn đề gì ?"
"Không, gì. Chỉ là hoảng sợ nên phản ứng chậm thôi. Mọi định bây giờ?"
"Chúng định cùng đến đô thị B. Nghe ở đó xây dựng một căn cứ an , tiếp nhận những sống sót từ các thành phố xung quanh. thấy sắc mặt cô tí nào, mau xuống nghỉ ngơi một chút , chắc một lúc nữa là chúng lên đường ."
Thư Tâm gật đầu một cách mơ hồ, đầu óc cô vẫn chìm trong trạng thái trống rỗng.
Có thể Nhậm Thơ Đình thấy Thư Tâm thực sự đang trong tình trạng kiệt quệ, sợ nếu để cô nghỉ ngơi một chút thì cô sẽ ngất , nên cô phiền Thư Tâm nữa.
Thư Tâm tốc độ của tang thi cấp ba nhanh, nhưng cô ngờ rằng chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, con tang thi đó cuốn cô , xuyên qua địa phận hai tỉnh, từ thành phố C đến tận vùng rìa đô thị J.
Khoảng cách xa xôi đến , nếu cô tự lái xe về thì ít nhất cũng mất một hai tháng. Nếu đường gặp tình huống bất ngờ, thời gian sẽ còn kéo dài hơn nữa.
Cô cũng Ngôn Mặc thương nghiêm trọng , chữa trị đúng cách . Cô bắt ngay mắt , chắc chắn sẽ tự trách bản , khi chữa trị vết thương mà chỉ lo tìm .
Khốn nạn! Trong thế giới mạt thế , tốc độ truyền tin thô sơ đến thảm hại.
Nghĩ đến đây, Thư Tâm cảm thấy đầu càng lúc càng đau nhói, chỉ gào lên: Mọi thứ rối tung , đầu óc đau như búa bổ!
Đây là ngày đầu tiên xa Ngôn Mặc, và cô bắt đầu nhớ da diết.
"Chào, Thơ Đình với cô tên là Tiểu Thư. Đội của chúng hiện tại đang chuẩn lên đường, cô cùng ?"
Lúc chuẩn xuất phát, đội trưởng của nhóm, Vu Thành Khang, đến hỏi thăm Thư Tâm.
Trong mạt thế, đều cảnh giác với những lạ đột nhiên xuất hiện. Hơn nữa, Thư Tâm vẻ thể mang vác gì, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt như tờ, rõ ràng là dị năng, chỉ tổ thành gánh nặng.