Tiếp theo là mẹ tôi đang ở trong bếp, hoàn toàn không phòng bị.
Bị người ta thô bạo lôi ra ngoài.
“Con câm thối tha kia! Con trai duy nhất của tao bị mày dắt mũi suốt bao năm! Còn mày thì hay rồi, trốn ở đây g.i.ế.c cá như g.i.ế.c mẹ tao!”
Lớp phấn dày trên mặt bà theo những nếp nhăn mà co rúm, nhìn không khác gì một con mực Kraken đang giận dữ, ghê tởm, điên loạn, xòe vòi chụp lấy mẹ tôi mà cấu véo, đánh đập.
[Mực Kraken: Một quái vật trong truyền thuyết]
Tôi trốn dưới gầm bàn, run rẩy bấm gọi video cho ba.
Bà nội nắm tóc mẹ giật mạnh.
Mẹ tôi sững người vài giây, như nhớ ra điều gì đó.
Gương mặt vốn dĩ trầm tĩnh, rốt cuộc cũng có cảm xúc.
Nước mắt lăn dài ngay tức thì, lại là dáng vẻ như con ch.ó ướt mưa tội nghiệp.
“Con tiểu tiện nhân kia đâu?!”
Ánh mắt bà nội hung ác quét khắp phòng.
Tôi lập tức bị một đôi tay to kéo ra khỏi gầm bàn.
Bà nội nhất quyết vu oan rằng mẹ không chịu ly hôn, muốn moi tiền từ nhà họ Phó:
“Mày tưởng đẻ ra một con nhóc vô dụng là có thể bám được vào nhà tao chắc? Đừng có nằm mơ giữa ban ngày! Một con mổ cá mà dám cưỡi lên đầu tao à?”
“Tao cực khổ nuôi dạy thằng con tao, nay mày phá hỏng hết cả rồi!”
Bà thở hổn hển, rồi chộp lấy lọ hoa trên bàn, đập mạnh vào tường…
“Đồ tiện nhân! Tao nhất định không để mày sống yên!”
Mảnh thủy tinh vỡ bay tứ tung, cắt vào chân mẹ, m.á.u trào ra.
Ánh mắt mẹ tối sầm, nhưng không phản kháng.
Bà nội lập tức ra lệnh: “Lôi chúng nó đi!”
Nỗi sợ khổng lồ ập đến.
Dì Trình vùng vẫy, hét lớn:
“Bà đang làm cái gì vậy! Đừng đụng vào họ! Nhiên Nhiên cũng là cháu ruột của bà mà!”
“Thì sao? Con tao từ nhỏ ngoan ngoãn nghe lời.” - bà nội gào lên, giọng ngày càng run rẩy:
“Chỉ từ khi con tiện nhân đó xuất hiện, nó mới bắt đầu phản nghịch! Tao phải g.i.ế.c c.h.ế.t nó!”
Ngoài cửa sổ, mưa như trút nước.
May mà ba tôi đến kịp.
Áo vest của ông ướt sũng, nước mưa tí tách rơi xuống sàn, in thành vệt dài.
“Mẹ, mẹ định đưa họ đi đâu?”
“Con đã nói rồi, là do con không có thời gian đi làm thủ tục, mẹ lấy tư cách gì mà còn dám…”
Ba nhắm mắt, hít sâu một hơi.
Bà nội thấy không ổn, cười gượng một cái.
Tôi chưa từng thấy ba bình tĩnh như vậy.
Ông lạnh nhạt liếc qua mặt mẹ, chỗ đỏ ửng vì bị đánh, còn có cả vết m.á.u trên chân.
Bà nội lập tức đổi giọng, giả vờ hiền lành:
“Con à, con không biết đâu, nó đòi 10% cổ phần của Phó thị đấy, nó không chịu ký giấy, còn cầm d.a.o g.i.ế.c cá dọa mẹ nữa. Mẹ lớn tuổi rồi mà…”
“Con không muốn nghe.”
Ba cắt ngang lời bà.
Bà nội nghẹn họng, mắt càng đỏ ngầu vì giận.
Cứ như thể, mẹ tồn tại là để rút ngắn tuổi thọ của bà.
Bà bắt đầu xuống giọng, nài nỉ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/du-mat-tri-nho-van-yeu-moi-em/chuong-8.html.]
“Con đã chữa tâm lý nhiều năm mới đỡ, chính là nó xúi con quay lưng với mẹ.”
“Từ lúc nào… tình cảm mẹ con mình lại xa cách như vậy?”
Ba bỗng cười lạnh:
“Chúng ta đã từng thân thiết sao?”
Ông quay đầu, đối mặt với mẹ.
Giọng điềm tĩnh đến lạ lùng:
“Đi ngay bây giờ. Tới Cục Dân chính. Làm thủ tục ly hôn.”
Chúng tôi cùng nhau đến Cục Dân chính.
Mọi thủ tục diễn ra rất nhanh, rất suôn sẻ.
Ba mươi ngày sau, sẽ phải quay lại một lần nữa để hoàn tất việc cấp giấy chứng nhận ly hôn.
Bà nội liếc xéo chúng tôi một cái, rồi đe dọa bằng giọng trầm thấp:
“Đừng có mơ giở trò. Con trai tao nó thay đổi, tất cả là vì tụi bay.”
“Nếu ba mươi ngày sau mà dám không đến, tao Tưởng Ngọc sẽ bóp c.h.ế.t mày dễ như trở bàn tay.”
Những lời đó bà chỉ dám nói nhỏ, rít qua kẽ răng.
Ba tôi bước đến, nhẹ giọng:
“Mẹ, tài xế tới rồi. Mẹ về trước đi.”
Bà nội hài lòng vì tưởng rằng ba tôi vẫn còn ngoan ngoãn nghe lời.
Dì Trình đang cẩn thận đắp túi đá, xử lý vết thương cho mẹ.
Lúc đó, ba gọi tôi:
“Nhiên Nhiên.”
Ông ngồi xổm xuống.
Ánh mắt dì Trình lập tức dán chặt vào tôi, cảnh giác theo dõi từng cử động nhỏ của ba tôi.
Ông chỉ nhẹ nhàng giơ tay, ngón tay lướt qua hàng mi của tôi, rất khẽ.
Giọng ông thấp đến mức gần như không nghe thấy, như thể chỉ cần nói to hơn một chút, giọng nói sẽ vỡ ra từng mảnh.
“Con… thật sự rất giống ba.”
Rồi ông liếc nhìn mẹ một lần.
Sau đó, quay người rời đi.
Nửa tháng sau đó, mẹ tôi ngày nào cũng đắm chìm trong việc g.i.ế.c cá.
Dì Trình thì chạy khắp nơi chia cá đông lạnh đã làm sạch cho bạn bè, đồng nghiệp.
Nhà chúng tôi ăn cá đến phát ngán.
Còn trên mạng, dư luận… bắt đầu dần đảo chiều.
Các trang truyền thông uy tín lần lượt tung ra bài viết, đều là scandal hoặc chuyện đời tư lùm xùm liên quan đến ba tôi.
Bài đăng xuất hiện đều đặn, có quy luật, như thể đã được lên lịch sẵn.
Ban đầu, dân mạng vẫn còn gân cổ bênh vực.
Dù gì họ cũng từng công kích mẹ tôi dữ dội đến vậy.
“Đàn ông chơi chán rồi, quay về là được.”
“Hào môn mà, có ai không lăng nhăng đâu?”
“Chỉ cần nhìn cái mặt này thôi, cũng đáng để tôi làm tiểu tam rồi! Mà mấy tin xấu đó, khéo là đối thủ cạnh tranh cố tình bôi nhọ!”
“Đừng cuồng quá. Đúng là bị bệnh rồi.”
Một buổi phỏng vấn sau đó đã như ném đá vào mặt hồ đang yên ả.
Phóng viên đưa micro tới:
“Tổng giám đốc Phó, về tin đồn thân thế của anh cả và anh hai…”
Ba tôi ngồi bắt chéo chân trên sofa, lạnh nhạt trả lời: