Dụ Hoặc Đêm Xuân: Tổng Tài Phúc Hắc và Tiểu Thư Ngoan Ngoãn - Chương 73: Cô bỗng cúi người, đặt một nụ hôn nhẹ lên khóe môi anh

Cập nhật lúc: 2025-12-29 03:32:02
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L5EIsp3Qa

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lương Cẩm Mặc đỗ xe ở điểm dừng đỗ tạm thời bên ngoài cổng phụ khu biệt thự.

Đã gần mười hai giờ, lúc đường hầu như bộ, xe cộ qua cũng ít. Trút bỏ vẻ phồn hoa ban ngày, cả con phố trở nên yên tĩnh.

Anh sờ thấy bao t.h.u.ố.c, rút một điếu, xoay xoay tay một lúc cất .

Không Hứa Chi ngoài thuận lợi , do dự nên đón cô .

Tuy nhiên, kịp để quyết định, trong tầm mắt đang về phía cổng phụ khu biệt thự xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.

Dưới ánh đèn đường trắng lạnh lẽo, bóng dáng mảnh mai nhỏ bé, còn… khập khiễng.

Anh cau mày, lập tức mở cửa xuống xe về phía đó.

Hứa Chi trèo từ cửa sổ tầng hai xuống cục nóng điều hòa nhảy xuống, khi tiếp đất trẹo chân.

Cổ chân đau, cô cũng chẳng màng xem thương nặng nhẹ thế nào, thấy Lương Cẩm Mặc, bước chân cô nhanh hơn một chút.

“Chân em...” Lương Cẩm Mặc mở miệng cô ngắt lời.

“Lát nữa , chúng rời khỏi đây .”

Lúc cô nhảy xuống cũng gây tiếng động, đ.á.n.h động trong nhà , tim cô đập nhanh.

Hơn hai mươi năm, đầu tiên cô trèo cửa sổ bỏ nhà bụi.

Lương Cẩm Mặc nắm lấy cánh tay cô: “Bị thương ?”

“Không nghiêm trọng , .” Vẻ mặt Hứa Chi căng thẳng.

Lương Cẩm Mặc thấy má cô cũng sưng đỏ, cau mày, giằng co đầy vài giây, cuối cùng cũng chiều theo ý cô.

Anh cúi , bế ngang cô lên.

Hứa Chi kêu khẽ một tiếng, theo phản xạ vòng tay ôm c.h.ặ.t cổ .

Cánh tay đàn ông khỏe, cứ thế bế cô đặt ghế phụ.

Anh vòng qua đầu xe lên xe, thấy cô thắt dây an , cô đang sốt ruột, lái xe .

Mãi đến khi xe chạy qua một khu phố, vẻ mặt Hứa Chi mới giãn đôi chút: 

“Vừa nãy em... trèo cửa sổ trốn đấy.”

Lương Cẩm Mặc: “Phòng em ở tầng hai mà?”

Hứa Chi gật đầu.

Lương Cẩm Mặc liếc cô qua khóe mắt: “Đến bệnh viện .”

“Ây da, .” Lúc Hứa Chi mới cúi xuống cổ chân

“Bong gân thôi, chắc nghiêm trọng.”

Đôi mắt Lương Cẩm Mặc tối sầm : “Đừng lấy sức khỏe của đùa.”

Hứa Chi mím môi, im lặng.

Lương Cẩm Mặc: “Bố em đ.á.n.h em ?”

Hứa Chi nhớ , vội lấy tay che mặt: “Anh đừng , bây giờ em lắm.”

Lương Cẩm Mặc: “...”

Lúc còn quan tâm , hiểu não cô chứa cái gì nữa.

Anh : “Không , dáng vẻ xí của em thấy quen .”

Hứa Chi che kín cả mặt, con gái thích luôn xinh một chút nhưng đúng, mấy bộ dạng xí của cô hình như đều thấy hết ...

Anh hỏi: “Đau ?”

Lông mi Hứa Chi chớp chớp, hai chữ sưởi ấm trái tim cô, cô : “Thực đau lắm.”

Xe giảm tốc độ, Hứa Chi ngoài, phát hiện xe đang chạy bãi đỗ xe của một bệnh viện tư nhân.

Hứa Chi xuống xe tự nhưng Lương Cẩm Mặc cho. Anh bế cô đến khoa duy nhất còn nhận khám lúc là khoa cấp cứu.

Y tá trực ban ở khoa cấp cứu đang nghịch điện thoại thấy tiếng bước chân ngước lên thì sững sờ.

Làm việc ở đây, cáng gặp nhiều nhưng... một trai thế bế kiểu công chúa thì quả thực hiếm thấy.

Hứa Chi thấy mất mặt, vội vỗ vai Lương Cẩm Mặc, nhỏ: “Cho em xuống mà.”

Lương Cẩm Mặc đặt cô xuống ghế bên cạnh, lúc mới trình bày tình hình với y tá.

Y tá : “Anh đến máy tự động ở sảnh đăng ký để báo với bác sĩ trực ban.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/du-hoac-dem-xuan-tong-tai-phuc-hac-va-tieu-thu-ngoan-ngoan/chuong-73-co-bong-cui-nguoi-dat-mot-nu-hon-nhe-len-khoe-moi-anh.html.]

Lương Cẩm Mặc đăng ký, y tá sáp gần Hứa Chi hỏi: “Cô trẹo chân, mặt cũng sưng vù thế , đ.á.n.h cô ?”

Hứa Chi ngẩn , vội lắc đầu: “Không !”

Ánh mắt y tá rõ ràng là tin: “Kiểu như cô gặp nhiều . Mặc dù bạn trai cô trai thật đấy... nhưng con gái yêu thương bản hơn.”

Hứa Chi dở dở , cô y tá ý , nghiêm túc giải thích: “Thực sự , là bố đ.á.n.h.”

Y tá sững sờ, đầu đàn ông đang đăng ký phía xa, thu hồi tầm mắt: 

“Vậy là hiểu lầm , bạn trai cô đối xử với cô cũng đấy chứ.”

Mặt Hứa Chi nóng lên, đang định hiện tại vẫn là bạn trai thì bác sĩ khéo từ trong phòng khám .

Y tá vội vàng chạy chuyện với bác sĩ.

Bác sĩ trực ban đêm câu nệ nhiều quy trình như ban ngày, trực tiếp cúi xuống xem cổ chân Hứa Chi .

Đã sưng vù lên một cục to tướng, đáng sợ. Bác sĩ ấn thử, hỏi Hứa Chi vài câu.

Thấy Lương Cẩm Mặc đăng ký xong tới, bác sĩ dậy : “Để đề phòng vạn nhất thì cứ chụp phim xem , kiểm tra xem tổn thương xương , chỉ cần gãy xương thì dễ xử lý thôi.”

Y tá lấy một chiếc xe lăn từ trạm y tá cho Lương Cẩm Mặc mượn: “Cứ bế mãi mệt ? Dùng cái đẩy bạn gái .”

Lương Cẩm Mặc khựng vì hai chữ “bạn gái” nhưng từ chối, cảm ơn.

Hứa Chi ở ngay bên cạnh rõ cuộc đối thoại. Khác với cô, Lương Cẩm Mặc giải thích, tâm trạng cô chút vi diệu.

Lần đầu tiên xe lăn, cô thực sự cảm thấy quá lố đau đến mức đó .

Lương Cẩm Mặc kiên quyết, cô lời , ngoan ngoãn chụp phim.

Đợi đến khi kết quả thì gần một giờ sáng.

Bác sĩ xem phim xong, cho họ một liều t.h.u.ố.c an thần:

“Xương , chắc là tổn thương mô mềm, nghiêm trọng lắm. kê cho lọ dầu t.h.u.ố.c, ngày bôi hai , xoa bóp cho ngấm, chú ý lực tay, hai ngày nay hạn chế , lâu, lâu.”

Ra khỏi bệnh viện, Hứa Chi kịp đàn ông bế bổng lên.

Con , đôi khi cũng ngang ngược.

Suốt chặng đường chân Hứa Chi chạm đất, về đến khách sạn vẫn bế kiểu công chúa như cũ.

Mặc dù quen nhưng cô vẫn cần mặt mũi, cứ vùi mặt hõm vai đàn ông.

Vào thang máy, cô lầm bầm: “Em bảo mà, bác sĩ cũng bảo ... Anh, thấy mệt ...”

Lương Cẩm Mặc: “Bác sĩ bảo em hạn chế .”

Hứa Chi nghĩ thầm, mấy bước chân...

từ nãy .” Lương Cẩm Mặc bỗng nhiên lên tiếng: “Em đừng thổi khí cổ nữa.”

Hứa Chi mở to mắt hạnh: “Em !”

Lúc cô mới nhận , do tư thế bế nên mặt cô áp cổ , thở tự nhiên phả vùng da cổ đó.

Sự chú ý hút về đó, cô rõ yết hầu chuyển động.

Lần đầu tiên cô cảm thấy, hóa đàn ông cũng thể gợi cảm đến thế.

Nhận đang nghĩ gì, mặt cô nóng bừng, vội vàng : “Vậy thả em xuống .”

Lương Cẩm Mặc đáp.

Cửa thang máy mở, bế cô về phòng suite, đặt cô lên ghế sofa, đó lấy dép lê đến, cúi cho cô.

Đôi dép lê vẫn là đôi bảo nhân viên phục vụ mang lên cho cô đầu tiên cô ngủ đây.

Hứa Chi chút ngại ngùng: “Để em tự .”

Cô đưa tay nhưng nắm c.h.ặ.t.

Anh đang ở tư thế nửa quỳ còn cô ghế sofa nên cao hơn một chút.

Anh ngẩng đầu cô, trầm giọng : “Những lời em hôm nay... coi như em suy nghĩ kỹ .”

Hứa Chi cũng chăm chú , cô cảm thấy chìm đắm trong đôi mắt đen thẫm sâu hút như xoáy nước nhưng hề cảm thấy khó chịu, ngược cô cảm thấy an .

Thế là cô mặc kệ bản chìm đắm.

Cô nguyện ý tin tưởng một , thế giới , sẽ yêu cô.

“Thời gian em , cho em nhưng cái thì ?” Anh hỏi.

Hứa Chi mím môi, một lát , cô bỗng cúi , đặt một nụ hôn nhẹ lên khóe môi .

: “Đây là câu trả lời của em.”

Loading...