Dụ Hoặc Đêm Xuân: Tổng Tài Phúc Hắc và Tiểu Thư Ngoan Ngoãn - Chương 62: Cô cảm thấy lòng tự trọng của mình bị hắn chà đạp dưới chân

Cập nhật lúc: 2025-12-25 16:02:08
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hứa Chi mím môi, nội tâm giằng xé, chữ “ đây.

Hứa Hà Bình lưng chọc nhẹ lưng cô, ý tứ ám chỉ rõ ràng.

Đầu óc cô đình trệ, thế nào đây?

Lương Mục Chi ngước mắt cô, nhận thấy ánh mắt cô tràn đầy sự kháng cự rõ rệt.

Họ đều e ngại tình trạng sức khỏe của ông cụ lúc nên dám bộc lộ suy nghĩ thật. Hắn chợt nhận , hóa Hứa Chi cũng bài xích chuyện gả cho .

Rõ ràng cũng thừa nhận hôn ước nhưng thấy cô như , trong lòng thoải mái.

“Cháu...” Hứa Chi mở miệng Hứa Hà Bình ngắt lời.

“Chú Lương, Chi T.ử chắc chắn đồng ý ạ.” Hứa Hà Bình vội vàng : “Con bé tôn trọng sự sắp xếp của chú.”

Sống lưng Hứa Chi cứng đờ, c.ắ.n c.h.ặ.t môi. Hứa Hà Bình chiếm thế thượng phong, ông như , bây giờ cô mà đồng ý thì thành tôn trọng sự sắp xếp của ông cụ Lương.

Ông cụ Lương thở phào một dài: “Mục Chi, cứ quyết định thế ... Khoảng Tết âm lịch xem ngày, đính hôn , đợi Chi T.ử nghiệp xong... thì kết hôn.”

Lương Mục Chi cau mày, ông cụ chỉ hỏi Hứa Chi đồng ý mà chẳng thèm hỏi .

Trong lòng âm ỉ lửa giận, vì kìm nén nên vẻ mặt chút u ám.

Lương Chính Quốc bỗng lên tiếng: “Được bố, chuyện bố đừng lo lắng nữa. Bố cứ tịnh dưỡng cho , chuyện đính hôn con và Uyển Văn sẽ bắt tay sắp xếp.”

Phó Uyển Văn cũng sợ Lương Mục Chi những lời đại nghịch bất đạo khi ông cụ còn giường bệnh, vội vàng tiếp lời:

ạ, mai con sẽ liên hệ lo liệu. Bố, bố dưỡng bệnh cho thì đến lúc đó mới sức khỏe tham dự đám cưới của Mục Chi và Chi T.ử chứ.”

Vẻ mặt ông cụ Lương chút an ủi: “Ừ, các con lo liệu cho . Đính hôn cũng cho long trọng để cho tất cả đều , Mục Chi và Chi Tử... mới là trời sinh một cặp.”

Lời ông cụ đầy ẩn ý, Lương Mục Chi đây là đang cảnh cáo .

Cái gọi là lễ đính hôn, giống như cho Trần Tịnh xem hơn.

Đôi môi mỏng của mím c.h.ặ.t thành một đường thẳng, cảm giác sắp nhịn nữa .

thấy khuôn mặt tái nhợt tiều tụy của ông cụ, cuối cùng vẫn nuốt những lời lên đến cổ họng xuống.

Ông cụ quá yếu, đó gia đình ba nhà họ Hứa cũng lâu, đến trưa về.

Phó Uyển Văn và hộ lý ở chăm sóc ông cụ, Lương Chính Quốc và Lương Mục Chi tiễn ba thang máy.

Trong lúc đợi thang máy, Lương Mục Chi do dự mở miệng hỏi: “Những lời nãy... là để an ủi ông nội thôi đúng ?”

Hắn cũng những lời khi cả hai gia đình đều mặt là nhưng nhịn cả buổi .

Lương Chính Quốc để ý đến , sang Hứa Hà Bình:

“Lão Hứa , vốn định đến nhà ông bàn chuyện chính thức nhưng tình hình thế thì gấp gáp... ý của cũng giống ý bố , hai đứa trẻ hôn ước từ bé, giờ cũng đến tuổi , ông xem chuyện ...”

Hứa Hà Bình bỏ lỡ cơ hội , vội vàng : “ hiểu, giao Chi T.ử cho Mục Chi, cũng yên tâm.”

Hứa Chi cau mày: “Bố...”

hết câu, phản ứng của Lương Mục Chi còn lớn hơn cô:

“Làm cái gì thế? Đây là hôn nhân, thể quyết định qua loa thế ? Con vì ông nội lo lắng nên nãy mới , ai tôn trọng ý kiến của con ?”

Lương Chính Quốc liếc : “Tôn trọng mày? Để mày mang con gái quan tham về bôi nhọ danh tiếng nhà tao ?”

Nói xong, Lương Chính Quốc cũng cảm thấy mất mặt, ông sang Hứa Chi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/du-hoac-dem-xuan-tong-tai-phuc-hac-va-tieu-thu-ngoan-ngoan/chuong-62-co-cam-thay-long-tu-trong-cua-minh-bi-han-cha-dap-duoi-chan.html.]

“Chi Tử... chuyện chúng thẳng nhé, vì cháu , chú mặt xin cháu ở đây. Thằng nhóc nặng nhẹ, cháu cũng hiểu tính nó đấy... Hy vọng cháu thể tha thứ cho nó.” 

“Hai đứa vốn dĩ hôn ước, tuy là hôn ước miệng nhưng cũng thể coi như . Chú và ông nội cháu, cả dì cháu nữa, đều nhận định cháu là con dâu, cho nên cháu cứ yên tâm, gả về nhà chú nhất định sẽ để cháu chịu thiệt thòi.”

Lương Mục Chi cảm thấy ngó lơ, thực sự thể nhịn nữa: 

“Rốt cuộc là ai cưới vợ? Mọi thích cô thế thì mà cưới, con cần!”

Ba chữ cuối cùng, ném xuống đất vang dội.

Cửa thang máy mở từ lúc nào, bước , đám cửa thang máy với ánh mắt kỳ quái.

Họ vẫn yên tại chỗ nhúc nhích, ai thang máy cũng ai gì.

Mặt Hứa Chi trắng bệch, cô Lương Mục Chi thích nhưng thể những lời khó như , còn mặt bố hai bên, điều ngoài dự đoán của cô.

cần mặt mũi

Cô cảm thấy lòng tự trọng của chà đạp chân, m.á.u dồn hết lên não, cô nên lời, cổ họng như bông gòn chặn .

Quá bẽ bàng!

Lương Chính Quốc xong, kinh ngạc đến mức suýt thì giơ tay tát cho Lương Mục Chi một cái nữa nhưng nghĩ đến đây là bệnh viện, tay dừng giữa trung, nắm c.h.ặ.t thành nắm đ.ấ.m: 

“Mày ăn kiểu gì đấy!”

“Con sai ?” Nếu e ngại cảnh, Lương Mục Chi cảm thấy bỏ từ lâu

“Con và cô trời sinh một cặp? Bố đùa con , cô chẳng chút cá tính nào...”

“Câm miệng!” Lương Chính Quốc giận sôi : “Mày đừng tưởng mày như mặt chú Hứa dì Hứa là thể trốn tránh trách nhiệm. Chuyện quyết định như thế ! Mày đồng ý thì , bây giờ với ông nội mày !”

Hơi thở Lương Mục Chi dồn dập, nắm c.h.ặ.t t.a.y. Lương Chính Quốc cố ý, rõ ràng lúc thể nào những lời đó với ông cụ.

Hứa Chi vững, Triệu Niệm Xảo bên cạnh đỡ cô một cái:

“Ông Lương , thấy gia đình ông nên thống nhất ý kiến . Chi T.ử nhà chúng cũng ai cần. Mục Chi cần thiết khó như giữa chốn đông ... Chuyện nếu kết hôn thật, đối với Chi T.ử ? thế yên tâm .”

Hứa Hà Bình trừng mắt Triệu Niệm Xảo vẻ hài lòng.

Nơi quả thực chỗ để chuyện, Lương Chính Quốc : “Thế , về , đợi tình hình bố định hơn một chút, nhất định sẽ đích đến nhà, chúng bàn .”

Những lời đó, Hứa Chi rõ lắm, cô Triệu Niệm Xảo dìu thang máy.

Tinh thần vẫn còn hoảng hốt, bên tai văng vẳng giọng của Lương Mục Chi, ba chữ “con cần” ám ảnh tan.

Cô ngước mắt lên một cách mờ mịt.

Trước khi cửa thang máy đóng , cô chạm ánh mắt của Lương Mục Chi.

Trong mắt tràn đầy sự bực bội và khó chịu, khoảnh khắc thấy cô, dường như sững .

Cửa thang máy đóng , xuống.

Lương Mục Chi vẫn còn ngẩn ngơ, ánh mắt của Hứa Chi vô cùng tổn thương. Lúc nãy chìm đắm trong cảm xúc của , đến lúc mới nhận những gì.

sai ...

Lương Chính Quốc vẫn đang mắng , càng càng phiền, dứt khoát phòng bệnh nữa mà chạy cầu thang bộ.

Hắn lấy điện thoại , tiếp tục chat với Trần Tịnh nhưng bấm bấm mấy cái buông thõng tay xuống.

Trong đầu vẫn hiện lên khuôn mặt của Hứa Chi, đôi mắt tĩnh lặng nhưng xám xịt đó, bên trong dường như tràn đầy tuyệt vọng.

bao giờ bằng ánh mắt đó, đây là đầu tiên.

Loading...