Dụ Hoặc Đêm Xuân: Tổng Tài Phúc Hắc và Tiểu Thư Ngoan Ngoãn - Chương 60: Cô cảm nhận rõ ràng sự rung động của chính mình
Cập nhật lúc: 2025-12-25 03:02:54
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng hôm , Hứa Chi dậy sớm.
Cô ngủ ngon, mấy ngày nay xảy quá nhiều chuyện, lúc thì lo lắng cho tương lai, lúc nhớ đến cảnh hớ hênh mặt Lương Cẩm Mặc.
Lúc thì buồn rầu lo âu, lúc thì hổ đ.ấ.m giường.
Sau khi rửa mặt xong, cô lấy bộ quần áo giặt sạch từ máy sấy , vội vàng mặc .
Lương Cẩm Mặc từ phòng ngủ bước , thấy cô ở phòng khách.
Anh chút ngạc nhiên nhưng cũng nhanh ch.óng đoán điều gì đó, hỏi cô: “Lại thấy khỏe ?”
Vừa đến bên ghế sofa, cúi đưa tay sờ trán cô.
Hứa Chi vội né tránh đáp: “Không sốt, em chỉ là dậy sớm thôi, ngủ .”
Cô ngước mắt lên, chạm ánh mắt vội vàng cúi đầu.
Làm bây giờ, trong đầu cứ luẩn quẩn chuyện tối qua, thấy bao nhiêu ...
Chắc cũng quá đáng lắm nhỉ? Cô nghĩ nó hở hang bằng chiếc váy hai dây của Dương Tuyết, chỉ là lấp ló một chút thôi mà...
Mặc dù nghĩ nhưng mặt cô vẫn nóng lên, cô luống cuống : “Cái đó... em suy nghĩ kỹ , em... em về nhà.”
Lương Cẩm Mặc ngạc nhiên, chỉ hỏi cô: “Nghĩ kỹ ?”
Hứa Chi vốn là gái ngoan, việc gì cũng khuôn phép. Hơn hai mươi năm nay, đây là đầu tiên cô bỏ nhà khi cãi với bố , ở bên ngoài tận hai ngày hai đêm, chính cô cũng cảm thấy thể tin nổi.
Cô gật đầu: “Em về chuyện với bố em xem , nếu thực sự ... em sẽ dọn ngoài. Hình như Dương Tuyết cũng thuê nhà, để em hỏi xem thể ở ghép .”
Lương Cẩm Mặc “ừ” một tiếng: “Có cần đưa em về ?”
Hứa Chi vội lắc đầu.
Hứa Hà Bình hết giận . Nếu lúc để ông thấy cô cùng Lương Cẩm Mặc, chẳng sóng gió nổi lên .
Lương Cẩm Mặc im lặng vài giây, bỗng nhiên tự giễu: “Sợ bố em thấy cùng em ?”
Mặc dù bây giờ cô còn quan tâm Lương Mục Chi thấy họ cùng nữa nhưng cô vẫn e dè những bậc trưởng bối . Cứ như thể cùng là chuyện gì đó thể để lộ ánh sáng .
Hứa Chi sững sờ cũng nhận thế tổn thương khác, cô giải thích:
“Em sợ bố em suy diễn lung tung cãi với em...”
Đối với lời giải thích , Lương Cẩm Mặc dường như chấp nhận, chỉ khẽ “ừ” một tiếng, đó lấy điện thoại đặt bữa sáng, về phía phòng ăn.
Anh nghĩ, mơ quả nhiên chỉ là mơ, trong mơ cô táo bạo hơn nhiều.
Trong lòng Hứa Chi chút khó chịu, cô lờ mờ đoán suy nghĩ của nhưng...
Họ xác định mối quan hệ thực sự gì , hiện tại vẫn chỉ là bạn bè. Thực sự cần thiết để Hứa Hà Bình và Triệu Niệm Xảo những chuyện .
Bữa sáng diễn trong im lặng, gần xong thì Lương Cẩm Mặc nhận điện thoại của Dương Tuyết.
Anh một nửa thì đưa điện thoại cho Hứa Chi: “Dương Tuyết chuyện với em.”
Hứa Chi cầm lấy điện thoại áp tai.
Giọng Dương Tuyết to: “Chi Tử, đang tìm đấy! Hôm qua bà tìm mãi thấy , cuối cùng đến tận trường, xin điện thoại của tớ từ quản lý ký túc xá gọi cho tớ hỏi.”
Hứa Chi sững sờ.
Sống mũi cay cay, hai giây cô mới hỏi: “Bà ... thế nào?”
“Còn thế nào nữa, chỉ hỏi tớ dạo liên lạc với , đang ở . Tớ dám đang ở cùng Tiểu Lương tổng, nếu dì chắc chắn sẽ suy diễn linh tinh. Tớ giọng dì vẻ lo lắng lắm... Hay là cứ về nhà .”
Cổ họng Hứa Chi nghẹn , nhất thời nên lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/du-hoac-dem-xuan-tong-tai-phuc-hac-va-tieu-thu-ngoan-ngoan/chuong-60-co-cam-nhan-ro-rang-su-rung-dong-cua-chinh-minh.html.]
“Chi Tử?”
Hứa Chi lúc mới “ừ” một tiếng đáp: “Tớ cũng đang định về một chuyến đây.”
Dương Tuyết : “Vậy về chuyện t.ử tế với bố nhé, dù cũng là cha mà, một nhà gì nút thắt nào gỡ .”
Dương Tuyết sinh trong một gia đình tuy giàu nhưng ấm áp, cô thậm chí còn một trai yêu thương . Hứa Chi mong Dương Tuyết thể hiểu cảnh của cô, cô : “Tớ .”
Cúp điện thoại, cô trả cho Lương Cẩm Mặc.
Lương Cẩm Mặc thấy vành mắt cô đỏ, giọng điệu dịu một chút: “Có tìm là chuyện .”
Hứa Chi mím môi, cô nghĩ, lẽ chỉ mới hiểu, việc Triệu Niệm Xảo tìm cô ý nghĩa quan trọng với cô đến nhường nào.
Cô bỗng nhớ đến ruột của Lương Cẩm Mặc, chỉ tồn tại trong những lời đồn đại.
Người phụ nữ đó bao giờ đến Bắc Thành tìm . Không chỉ , khi về tìm bà , bà còn cự tuyệt con trai ruột của ngoài cửa, đuổi về Bắc Thành.
Lương Cẩm Mặc dậy rời khỏi phòng ăn, phòng khách. Hứa Chi theo bóng lưng , chợt cảm thấy, chuyện cô đơn như chờ đợi ai đó tìm kiếm, trải qua bao nhiêu .
Cô bỗng thấy đau lòng một cách khó hiểu.
Đau lòng thì đau lòng, thì vẫn .
Hôm nay Lương Cẩm Mặc đến công ty, hai cùng xuống lầu, xuống tầng hầm B2 lấy xe còn Hứa Chi bấm thang máy xuống tầng một.
Trong thang máy chỉ hai , im lặng đến mức kỳ quái.
Hứa Chi cảm thấy dù cũng gì đó: “Cái đó... hai ngày nay, cảm ơn .”
Lương Cẩm Mặc đưa cho cô một cái túi giấy: “Thuốc cảm uống thêm hai ngày nữa hẵng dừng, t.h.u.ố.c hạ sốt cũng ở trong đó, nếu sốt thì uống ngay.”
Hứa Chi nhận lấy túi t.h.u.ố.c, gật đầu.
Thang máy sắp đến tầng một.
Trong lòng cô dâng lên nỗi lưu luyến khôn nguôi nhưng cảm thấy như là đúng.
Lý trí mách bảo cô, cô và vốn dĩ nên dây dưa quá nhiều, bạn bè là nhất .
Cửa thang máy sắp mở, Lương Cẩm Mặc bỗng lên tiếng: “Nếu kết quả chuyện thì đừng chạy lung tung một nữa, cửa nhà luôn rộng mở chào đón em.”
Tim Hứa Chi như ai đó đập mạnh một cái.
Cửa thang máy mở, Lương Cẩm Mặc thản nhiên : “Đi .”
Hứa Chi một cái bước khỏi thang máy.
Đi vài bước, cô đầu , cửa thang máy đóng và xuống.
Ngoài cửa thang máy , cô chẳng thấy gì nữa nhưng cô vẫn chằm chằm đó hồi lâu.
Đến khi hốc mắt cay xè ươn ướt, cô mới đầu, cửa khách sạn.
Thực cô đối xử với Lương Cẩm Mặc chút nào, chỉ là những chuyện hồi nhỏ...
Trước đây cô luôn chọn Lương Mục Chi vì . Còn bây giờ giữa bố cô và , cô vẫn nghiêng về phía bố , thậm chí cô còn cảm thấy lời ông cụ Lương cũng vài phần đạo lý, cô vì mà gánh lấy tiếng dây dưa rõ với hai em.
Cô lo sợ là vì cô ích kỷ.
Lương Cẩm Mặc thì khác cô, bao dung tất cả thứ của cô, cô liệu vì mục đích khác .
Rõ ràng là đang nghi ngờ nhưng dường như bao giờ rõ ràng hơn lúc , cô cảm nhận rõ ràng sự rung động của chính .
Vừa trong khoảnh khắc đó, cô thực sự đầu , lao lòng , ôm c.h.ặ.t lấy , bao giờ buông tay nữa.
Đối với Lương Mục Chi, cô bao giờ d.ụ.c vọng như thế .