Dụ Hoặc Đêm Xuân: Tổng Tài Phúc Hắc và Tiểu Thư Ngoan Ngoãn - Chương 58: Anh lại hôn lên má cô

Cập nhật lúc: 2025-12-24 10:39:23
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hứa Chi hóa đá.

Lương Cẩm Mặc rũ mắt xuống cũng giục cô.

Cứ thế lẳng lặng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ dần lên.

Hứa Chi thể tin nổi, tai nóng bừng: “Anh... thế là thừa nước đục thả câu ? Nếu em điện thoại thì em tự gọi .”

Lương Cẩm Mặc : “Đáng tiếc là em điện thoại.”

Hứa Chi: “...”

Cô cúi đầu, định , hai bước đầu .

Người đàn ông vẫn đó, tư thế nhàn nhã, hai tay khoanh ngực, dựa khung cửa cô.

Anh làn da trắng lạnh, mặc áo len đen càng tôn lên làn da trắng hơn nhưng hề ẻo lả, vai rộng eo thon, ngũ quan như nghệ nhân hàng đầu tỉ mỉ điêu khắc, giữa đôi lông mày sâu thẳm toát lên vẻ hứng thú mà chỉ những thiết mới nhận .

Người khác thấy dáng vẻ của , cô bỗng nảy một ý nghĩ: Với nhan sắc cực phẩm , hôn một cái cũng chẳng thiệt.

Chỉ là hôn một cái thôi, , dù cô cũng chán gái ngoan khuôn phép .

mặt , ngước mắt lên nhưng tránh ánh của đàn ông, chỉ chằm chằm đôi môi mỏng của .

Tim cô đập nhanh, hít sâu một , quyết tâm nhón chân lên, đó...

Không tới.

Không! Tới!

Hứa Chi: “...”

Lương Cẩm Mặc: “...”

Gót chân chạm đất, Hứa Chi hận là con chuột hamster, nếu thể đào lỗ chui xuống đất trốn .

Sự im lặng quỷ dị kéo dài một lúc, cô hỏi: “Anh cao bao nhiêu ?”

“Một mét tám ba.”

Hứa Chi cảm thấy chiều cao một mét sáu lăm của cũng tính là lùn nhưng mặt quả thực chút nhỏ bé.

Lần đầu tiên chủ động hôn đàn ông mà tới, cô bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Khóe môi Lương Cẩm Mặc nhịn nữa, khẽ nhếch lên: “Em xa quá.”

Cô chỉ cho nhanh xong chuyện, cố tình tránh chạm nên cách một , cộng thêm chênh lệch chiều cao nên đương nhiên là tới.

Anh xong, bỗng nhiên bước lên một bước.

Hứa Chi còn kịp phản ứng, nhẹ bẫng, rời khỏi mặt đất.

Cô kêu lên một tiếng.

Người đàn ông đưa hai tay , trực tiếp nhấc bổng cô lên, đó xoay , đặt cô lên chiếc tủ ở cửa thư phòng.

Hứa Chi vẫn còn sợ hãi, tay đàn ông vẫn đặt nách cô, trong ấn tượng của cô, đây là tư thế bế trẻ con.

Cả cô nóng bừng lên, kinh ngạc mở to mắt.

Tay Lương Cẩm Mặc trượt xuống, tách hai chân cô , chen giữa hai chân cô.

Lần , cô cao hơn một chút.

Hứa Chi tại , cứ cảm thấy tư thế hổ, cô khép chân nhưng , đang chắn ở giữa.

Đầu óc cô trống rỗng còn đàn ông ngẩng mặt lên, dứt khoát thốt một chữ: “Đến đây.”

Anh chỉ lệnh, ý định chủ động.

Tim Hứa Chi đập thình thịch, vốn dĩ cô định cho lệ nhưng bây giờ cho long trọng quá.

Cô căng thẳng nuốt nước bọt, cúi đầu ghé sát .

Vừa chạm môi , cô lùi , tuy nhiên, động tác của đàn ông còn nhanh hơn cô.

Anh ngậm lấy môi cô, mạnh mẽ cạy mở hàm răng cô, tiến thẳng trong.

Đầu óc cô chập mạch , thể suy nghĩ gì, tay đàn ông từ lúc nào ôm chặt lấy eo cô, hai tay cô để đành đặt lên vai .

Cảm giác đó ùa về, mất hết sức lực, tan chảy thành nước, suy nghĩ rút cạn, linh hồn như đang lơ lửng mây, nhẹ bẫng.

Cảm giác về thời gian mơ hồ, qua bao lâu, dừng .

Cơ thể Hứa Chi mềm nhũn, thở rối loạn dồn dập.

Tay đàn ông vuốt ve nhẹ nhàng lưng cô khẽ hôn lên khóe môi và gò má sưng của cô.

Những nụ hôn vụn vặt nhẹ nhàng, lông mi cô khẽ run, đối với những nụ hôn đầy ắp sự trân trọng thương xót thế , cô thực sự chút sức đề kháng nào.

Cô cố gắng gọi lý trí, mặt , tay đẩy nhẹ vai : “Đừng...”

Giọng yếu ớt như đang nũng, cô : “Em còn đang cảm cúm đấy, lỡ lây cho ...”

sợ.” Anh hôn lên má cô.

Hứa Chi vẫn cảm thấy thiếu oxy, dựa vai .

Anh ôm cô, gì, tay vẫn vuốt ve lưng cô, cách lớp áo len, chạm xương bả vai nhô lên của cô.

Cơ thể hai dán chặt , nhịp tim dường như cùng một tần .

Hứa Chi buông tay, cô bỗng : “Em cảm thấy bây giờ em… ngoan lắm.”

Gái ngoan thì nên hôn đàn ông xác định quan hệ. Cô nhớ đủ loại quy tắc dạy dỗ, thế giới luôn khắt khe với phụ nữ hơn. Gái ngoan nếu đàn ông hôn một cách vô cớ thì nhất định tức giận, hối hận để tỏ rõ thái độ, chứ trong lòng tham lam thêm nữa.

Dục vọng của phụ nữ, vĩnh viễn kín đáo hơn đàn ông, nếu sẽ phụ nữ .

Lương Cẩm Mặc lập tức hiểu ý cô, môi dán tai cô thì thầm: “Đối với , ngoan quan trọng. Là em thì đủ , hơn nữa...”

Anh dừng một chút, giọng trầm thấp đầy mê hoặc: “Trong mắt em, thế ngoan ?”

Khi chuyện, thở của phả vành tai cô, cô nhạy cảm run lên một cái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/du-hoac-dem-xuan-tong-tai-phuc-hac-va-tieu-thu-ngoan-ngoan/chuong-58-anh-lai-hon-len-ma-co.html.]

Ngón tay đàn ông trượt dọc theo sống lưng cô từ từ xuống, dừng ở nơi gần xương cụt: 

“Có thử xem thế nào mới thực sự là ngoan ?”

Cô cảm nhận nguy hiểm, cơ thể căng cứng, lập tức hô ngừng, buông lùi phía

“Anh mau gọi điện thoại !”

thấy dường như khẽ một tiếng, hổ đến mức dám biểu cảm của .

Chỉ là những nơi chạm qua vẫn còn tê dại, cô tự nghi ngờ bản , từng lưng của ai là vùng nhạy cảm cả.

Hơn nữa, nụ hôn còn tính là cô chủ động nữa...

Lương Cẩm Mặc giữ lời gọi điện thoại cho Lương Chính Quốc.

Lúc Lương Chính Quốc vẫn đang ở bệnh viện.

Chuyện xảy đó tối qua, thực hỗn loạn.

Ông cụ Lương kiên quyết bắt Lương Mục Chi và Hứa Chi đính hôn trong tháng . Kết quả Lương Mục Chi sống c.h.ế.t chịu, tuyên bố nếu họ còn ép nữa thì sẽ trực tiếp đăng ký kết hôn với Trần Tịnh.

Ông cụ Lương vốn cao huyết áp, cơn giận bốc lên đầu, tay chỉ Lương Mục Chi run rẩy, kịp mắng câu nào thì ngất .

Gọi xe cấp cứu đưa đến bệnh viện gần nhất, chẩn đoán là xuất huyết não do cao huyết áp gây bởi cảm xúc kích động.

Ca phẫu thuật thực coi như thành công nhưng tuổi tác ông cụ cao nên để an , bác sĩ sắp xếp ông trong phòng chăm sóc đặc biệt (ICU). Cần theo dõi 48 tiếng, vấn đề gì mới chuyển sang phòng bệnh thường.

Lương Chính Quốc nhận điện thoại của Lương Cẩm Mặc hỏi thăm tình hình ông cụ, thực sự ngạc nhiên.

Có lẽ vì bình thường quan hệ với đứa con quá xa cách, lúc thấy nó quan tâm bệnh tình của ông nội, trong lòng ít nhiều cũng chút cảm động, Lương Chính Quốc khàn giọng :

“Không , ca phẫu thuật tối qua thành công nhưng cần ở trong phòng ICU hai ngày.”

Đầu dây bên Lương Cẩm Mặc im lặng vài giây, dường như cũng gì, cuối cùng

“Vậy chăm sóc ông cho .”

Người bình thường thể sẽ khách sáo hôm nào đến thăm bệnh nhưng thì .

Lương Chính Quốc cũng , cuộc điện thoại dễ dàng .

Cúp điện thoại, ông sang Lương Mục Chi bên cạnh.

Tối qua cả ba đều chợp mắt. Lúc Phó Uyển Văn liên hệ sắp xếp hộ lý , ghế dài bên ngoài phòng ICU chỉ còn hai cha con.

Trong mắt Lương Mục Chi vằn những tia m.á.u đỏ, cả chán nản và tiều tụy.

Hắn ngờ sự việc nghiêm trọng đến thế. Xuất huyết não, bác sĩ mạch m.á.u lão hóa mỏng manh chịu nổi huyết áp tăng cao do cảm xúc nên vỡ .

Tình hình hồi phục khó , mặc dù tính mạng ông cụ lẽ nguy hiểm nhưng liệu để di chứng gì thì ai dám đảm bảo.

Tất cả đều là tại !

Lúc đó cũng tức giận quá, ai cũng ép , chịu nổi.

Lương Chính Quốc chằm chằm , hỏi: “Bây giờ mày lòng ?”

Lương Mục Chi nhắm mắt : “Con ngờ sẽ nghiêm trọng thế .”

“Nếu mày kiên quyết ở bên con bé Trần Tịnh , đây chỉ mới là bắt đầu thôi.” Lương Chính Quốc lạnh: 

“Tao mày chọc tức c.h.ế.t cũng thể .”

“Bố!” Lương Mục Chi gọi một tiếng.

Lương Chính Quốc im lặng một lát : “Tao tán thành sự sắp xếp của ông nội mày.”

Lương Mục Chi sững sờ: “Gì cơ ạ?”

“Mày và Hứa Chi mau chóng đính hôn .” Giọng Lương Chính Quốc cứng rắn: 

“Tao xem xem con bé Trần Tịnh mặt dày mày dạn đến mức cứ tiểu tam .”

Lương Mục Chi thể tin nổi còn gì đó thì Lương Chính Quốc dậy:

“Tao gọi mấy cuộc điện thoại công việc, mày việc ở công ty nhiều thế nào ? Hôm nay ông nội mày ốm, tao đến công ty là Cẩm Mặc và thư ký của tao đang giúp tao xử lý công việc. Còn mày, cái gọi là thừa kế chính thống, ngoài chọc tức tao mày còn cái tích sự gì?”

Lương Mục Chi cứng họng, biện minh nhưng tìm từ ngữ.

“Đừng tao tức thêm nữa.” Lương Chính Quốc cầm điện thoại bước , tiếng bước chân nhỏ dần.

Lương Mục Chi nắm chặt tay, phát tiết nhưng đây là bệnh viện, chẳng gì cho đập phá cả.

Cả đêm lo lắng, sợ hãi, cộng thêm cảm giác thất bại nặng nề lúc khiến chút suy sụp và hoang mang.

Hồi lâu , lấy điện thoại .

Trong điện thoại cuộc gọi nhỡ và tin nhắn , đều đến từ Trần Tịnh.

Hắn với cô về tất cả những chuyện thế nào, chọn cách lờ , khi định thoát WeChat thì ánh mắt lướt qua cuộc trò chuyện cùng.

Khung chat với Hứa Chi ghim lên đầu, đây là thao tác của từ mấy năm .

Lúc đó WeChat mới mắt, là sinh viên năm nhất, bạn đầu tiên kết bạn là Hứa Chi.

bạn đầu tiên Hứa Chi kết bạn mà là một cô bạn cùng lớp, lúc đó còn giận dỗi.

Lúc đó Hứa Chi : “Không , dù kết bạn với bao nhiêu thì chắc chắn luôn ở vị trí đầu tiên.”

Sau chức năng ghim, cô ghim cuộc trò chuyện với lên đầu, cho xem.

Lúc mới hài lòng và cũng ghim cuộc trò chuyện với cô lên đầu trong WeChat của .

Bây giờ bấm , nội dung đối thoại bên trong từ bao giờ ít , gần đây thì gì.

Nhiều năm qua, dù xảy chuyện gì, đầu tiên chia sẻ đều là Hứa Chi, đây họ mãi hết chuyện.

Ngón tay chạm nhẹ màn hình, gõ vài chữ xóa .

Hắn nhớ , Hứa Chi xóa .

Vậy giữ cuộc trò chuyện ghim cũng vô dụng, xóa nhưng chằm chằm avatar đó, ngón tay mãi thể ấn xuống.

Màn hình tối , bực bội nhét điện thoại túi áo, lồng n.g.ự.c như khoét một lỗ, trống rỗng và khó chịu.

Loading...