Dụ Hoặc Đêm Xuân: Tổng Tài Phúc Hắc và Tiểu Thư Ngoan Ngoãn - Chương 32: Anh vội vàng chạy đến, nhìn thấy cô lại đang dây dưa với Lương Mục Chi

Cập nhật lúc: 2025-12-20 03:23:50
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4LCTWaPiJo

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Câu hỏi đầu đuôi, hơn nữa xem xong thì bên thu hồi.

Lương Cẩm Mặc cau mày.

Chu Hách thấy sắc mặt đúng bèn hỏi: “Sao thế?”

“Không gì.” Ngón tay cầm điện thoại của Lương Cẩm Mặc dần siết chặt.

Gần như ngay lập tức hiểu Hứa Chi đang hỏi về chuyện gì.

“Cho phép hôm nay tan sớm.” Anh bất ngờ dậy, với lấy áo khoác: 

chút việc, ngoài đây.”

Vào thang máy, Lương Cẩm Mặc ấn thẳng xuống tầng hầm B2 nơi đỗ xe.

Anh gửi cho Hứa Chi một tin nhắn WeChat: [Em đang ở ]

Bên động tĩnh gì, xuống lầu lên xe, gọi trực tiếp cuộc gọi WeChat.

Bên tắt máy.

Khớp xương ngón tay Lương Cẩm Mặc nắm vô lăng trắng bệch, xảy chuyện gì, cũng tìm cô.

Anh gọi điện cho Chu Hách xin điện thoại của Dương Tuyết đó gọi cho Dương Tuyết.

Dương Tuyết tìm Hứa Chi liền : “Chi T.ử chắc về nhà , hôm lúc em bảo cũng sắp về.”

Cúp điện thoại, Lương Cẩm Mặc đạp ga phóng về phía khu biệt thự.

Dọc đường gọi cho Hứa Chi một nữa, bên vẫn tắt máy.

Anh chút nôn nóng, lái xe sát tốc độ giới hạn, trong lúc chờ đèn đỏ nhắn tin cho cô: [ sắp đến cổng Nam khu biệt thự , em đây đó]

Hứa Chi đang giường thấy tin nhắn liền bật dậy.

Vừa nãy cô nhắn tin cho là do nhất thời kích động, còn việc điện thoại trả lời tin nhắn là do thoát khỏi cảm xúc của chính .

ngờ Lương Cẩm Mặc đến tìm cô.

Mắt cô vẫn sưng húp như quả óc chó, bộ dạng thực ngoài gặp ai.

đến nước , cô vẫn thoát khỏi sự hèn nhát ăn sâu xương tủy, nghĩ đến việc Lương Cẩm Mặc nhà tìm cô, Hứa Hà Bình và Triệu Niệm Xảo thấy sẽ gây sóng gió lớn thế nào là cô yên nữa.

Cô lập tức gọi điện cho Lương Cẩm Mặc.

Đầu bên bắt máy gần như ngay lập tức.

“Alo.”

Giọng đàn ông trầm thấp, mang theo sự dịu dàng khó tả, hốc mắt cô nóng lên, chỉ thấy giọng thôi mà tủi dâng trào.

Cô há miệng, phát hiện cùng trải qua nhiều chuyện như mà cô vẫn xưng hô với thế nào: “Em...”

Giọng cô đặc nghẹt mũi, khựng một chút mới : “Anh đừng đến nữa, em .”

Vài giây , cô thấy : “ còn một ngã tư nữa là đến nơi .”

Hứa Chi khó diễn tả cảm giác , cô chỉ gửi một tin nhắn đầu đuôi mà chạy tới tìm cô.

Khi cô tưởng chừng cả thế giới đều bỏ rơi thì vẫn một chạy về phía cô.

Cô cảm thấy như kéo trở thế giới cũng chút hối hận vì kích động nhắn tin cho

“Anh... ?”

Lương Cẩm Mặc : “Về sớm.”

Hứa Chi im lặng.

Không ai gì, một lặng dài nhưng ai cúp máy.

Một lúc , Lương Cẩm Mặc : “ đến , đang ở điểm dừng đỗ tạm thời cổng Nam, em ?”

Hứa Chi xoa mặt: “Có thể em tiện lắm...”

“Em hỏi nhảy xuống cảm giác gì.” Anh bỗng ngắt lời cô, trả lời câu hỏi lúc nãy: 

“Rất lạnh.”

Hứa Chi mím môi .

bây giờ bơi .” Anh tiếp: “Lần vớt em.”

Cổ họng Hứa Chi nghẹn , giọng điệu vẫn nhàn nhạt nhưng khiến cô thấy ấm áp.

Cô cảm thấy vớt lên .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/du-hoac-dem-xuan-tong-tai-phuc-hac-va-tieu-thu-ngoan-ngoan/chuong-32-anh-voi-vang-chay-den-nhin-thay-co-lai-dang-day-dua-voi-luong-muc-chi.html.]

“Em quần áo ngay.” Cô hít sâu một : “Anh đợi em một chút, còn nữa...”

Giọng cô nhỏ , rầu rĩ: “Mắt em sưng , bây giờ lắm.”

Lương Cẩm Mặc chỉ trả lời cô ba chữ: “ đợi em.”

Cúp điện thoại, Hứa Chi nhanh chóng xuống giường rửa mặt, quần áo.

Mắt vẫn sưng to, cô cố ý kéo tóc mái xuống che bớt, đó đội mũ và đeo khẩu trang xuống lầu.

Dưới lầu ai, Hứa Hà Bình và Triệu Niệm Xảo cãi xong từ lâu , cô cũng hai họ , cô thẳng ngoài.

Không ngờ khỏi cổng lớn cô gặp Lương Mục Chi.

Hắn vốn đang bên đường, thấy cô liền , về phía cô, vẻ mặt lộ vài phần dè dặt hiếm thấy.

Hứa Chi cau mày, bây giờ ngay cả chuyện cô cũng với .

Lương Mục Chi mở lời : “Em định ?”

Hắn cẩn thận quan sát sắc mặt cô.

Khuôn mặt cô mũ và khẩu trang che khuất quá nửa, đôi mắt lộ sưng đỏ rõ rệt, tim thắt .

“Ừ.” Cô đáp nhạt nhẽo tiếp tục về phía .

Lương Mục Chi chắn đường cô: “Chúng chuyện .”

“Chẳng gì để cả.” Cô cúi đầu, thẳng mắt .

Lương Mục Chi chút bất lực: “Anh ngờ tối qua bố những lời đó. Nếu chắc chắn sẽ với em như em tham gia bữa cơm tối qua .”

Bàn tay buông thõng bên Hứa Chi từ từ nắm chặt. Hóa đến tận bây giờ vẫn cảm thấy hành động trong quá khứ của vấn đề gì.

Cũng , Lương tiểu thiếu gia thể sai ?

“Em việc, đây.” Cô định vòng qua .

“Hành lý của em vẫn ở xe ...” Lương Mục Chi đưa tay ngăn cô : “Em lấy cùng ?”

Đây là cái cớ, chuyện với cô thêm một lúc nữa.

Nhớ tới hành lý để trong cốp xe , Hứa Chi nhíu mày chặt hơn, tâm trạng càng tồi tệ.

“Hôm đó cố ý bỏ em giữa đường.”

Nhắc đến chuyện , giọng Lương Mục Chi trầm xuống:

“Trần Tịnh là bạn gái , em nể mặt cũng nên chuyện khách sáo với cô một chút. Hơn nữa cô cũng thể tha thứ, em... Em đối với lạ đều hòa nhã, hiểu em chuyện với cô như thế.”

Hứa Chi nhắm mắt : “Anh chắc chắn chuyện với em bây giờ ?”

Lòng Lương Mục Chi rối bời, từ bao giờ Hứa Chi càng ngày càng thoát khỏi sự kiểm soát của . Cô đổi khiến giao tiếp với cô thế nào.

Rõ ràng đây cô dễ chuyện mà.

Hắn nghiêng đầu gãi tóc: “Được , em , em thế nào?”

Hứa Chi ngẩn ngơ, cô thế nào ư? Cô thế mà nghĩ câu trả lời.

Nếu thể quá khứ thì mấy, lúc Lương Mục Chi bạn gái, nhưng nghĩ thì thấy thật vô nghĩa.

Lúc đó cô như con ngốc, trong mắt trong tim chỉ , tưởng rằng và cô tâm đầu ý hợp.

“Em thế nào cả, hành lý hôm nào em qua chỗ lấy .” Cô

“Hôm nay em thực sự việc, .”

“Việc gì gấp thế?” Lương Mục Chi cau mày chằm chằm cô: “Không thể chuyện t.ử tế với vài câu ?”

Thái độ của cô khiến hài lòng.

Hứa Chi vẫn vòng qua , ngước mắt lên thì thấy bóng dáng quen thuộc cách đó xa.

Lương Cẩm Mặc lẽ đợi lâu quá nên khu dân cư, lúc cách họ chỉ hơn hai mươi mét.

Anh cũng thấy họ.

Lại là như

Anh vội vàng chạy đến, thấy cô đang dây dưa với Lương Mục Chi.

Anh dừng bước, ý định rời . đợi phản ứng thì Hứa Chi bỗng vẫy tay với .

Trong khoảnh khắc cô bỗng nảy ý tưởng, nghĩ đến một cách để thoát khỏi Lương Mục Chi, buột miệng gọi: 

“Anh Cẩm Mặc!”

Loading...