Dụ Hoặc Đêm Xuân: Tổng Tài Phúc Hắc và Tiểu Thư Ngoan Ngoãn - Chương 30: Cô đau đến mức không chịu nổi nữa
Cập nhật lúc: 2025-12-20 03:23:30
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AUn6ybjZTu
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lương Mục Chi kìm : “Dì , cháu lo cho em ...”
“Con bé sẽ thôi.” Triệu Niệm Xảo kiên quyết:
“Lớn thế cũng học cách kiên cường, da mặt mỏng quá thì khó sống trong xã hội lắm. Hôm nay nhà cháu cũng coi như dạy cho con bé một bài học để nó cái gì nên cái gì nên .”
Lương Mục Chi ngốc, đương nhiên Triệu Niệm Xảo đang ám chỉ .
Dù thì những gì Hứa Chi chịu đựng hôm nay cũng là vì .
Hắn cảm thấy tim như khoét một mảng, hô hấp cũng khó khăn nhưng khó phản bác.
“Về .” Triệu Niệm Xảo trực tiếp đuổi khách: “Đã định ở bên Chi T.ử thì đừng chiều hư nó, một việc để tự nó nghĩ thông suốt.”
Lương Mục Chi trở về nhà, cảm thấy chút t.h.ả.m hại nhưng rõ t.h.ả.m hại ở chỗ nào.
Có lẽ là vì bao giờ từ chối thẳng thừng như .
Đêm đó, nửa đêm đầu Lương Mục Chi mất ngủ, nửa đêm mới miễn cưỡng chợp mắt, trong mơ chập chờn, luôn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của Hứa Chi.
Rạng sáng giật tỉnh giấc, trong mơ Hứa Chi một nữa hất tay .
Tim đập nhanh, lồng n.g.ự.c như ai đó khoét rỗng, gió lùa lạnh buốt.
Cứ cảm thấy thứ gì đó sắp rời , cảm giác thể nắm bắt khiến chút hoảng sợ.
Ngày hôm , Hứa Chi giường đến tận hơn mười giờ sáng.
Cuối cùng cô đ.á.n.h thức bởi tiếng cãi vã lầu.
Bây giờ trong nhà giúp việc nên vẻ trống trải, Triệu Niệm Xảo và Hứa Hà Bình cãi , căn nhà rộng lớn vang vọng tiếng .
Đầu óc Hứa Chi mụ mị, một lúc lâu mới chậm chạp xuống giường, cô chân trần, mở cửa từ từ đến gần cầu thang nhưng xuống.
Ở vị trí thể rõ tiếng chuyện lầu.
“Mục Chi thăm con bé, bà ngăn cản cái gì?” Hứa Hà Bình giận dữ hét lên:
“Bây giờ chúng nó cần bồi dưỡng tình cảm, bà giúp thì thôi còn phá đám cái gì?!”
Triệu Niệm Xảo lạnh:
“Ông còn mơ mộng kết thông gia với nhà họ Lương ? Tưởng bán con gái là kéo đầu tư và vay vốn ? Tối qua Mục Chi rõ ràng như thế , căn bản để mắt đến Chi Tử. Thằng nhóc đó tâm tính phóng túng như , ông nghĩ nó chịu ở bên Chi T.ử chắc?”
“Thế bà xem con Hứa Chi tác dụng gì!” Hứa Hà Bình chỉ tay mặt Triệu Niệm Xảo :
“Bà đẻ cái thứ ích lợi gì?! nuôi nó bao nhiêu năm nay, từng yêu cầu nó cái gì, bây giờ ngay cả việc bảo nó lấy lòng nhà họ Lương nó cũng xong, đúng là đồ phế vật!”
Hứa Chi tiếp nữa, cô , bước chân vội vã trở về phòng ngủ của .
Vào phòng đóng cửa , cô lao lên giường, dùng chăn trùm kín , cuộn tròn , bịt chặt tai.
Nước mắt trào .
Những lời đó như d.a.o găm đ.â.m tim cô, cô đau đến mức chịu nổi nữa.
... Người căn bản để mắt đến Chi Tử.
... Ông nghĩ nó chịu ở bên Chi T.ử chắc?
... Bà đẻ cái thứ ích lợi gì?
... là đồ phế vật!
Cô c.ắ.n môi, run rẩy.
Dù là Hứa Hà Bình Lương Mục Chi, họ đều khiến cô cảm thấy thật tồi tệ, xứng đáng yêu thương.
Cô bỗng nghĩ, là c.h.ế.t cho xong, c.h.ế.t thì đối mặt với những chuyện nữa cũng cần suy nghĩ nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/du-hoac-dem-xuan-tong-tai-phuc-hac-va-tieu-thu-ngoan-ngoan/chuong-30-co-dau-den-muc-khong-chiu-noi-nua.html.]
Cô cô độc tưởng tượng về cái c.h.ế.t, ý nghĩ cực đoan kéo cô về với những ký ức cũ.
Lương Cẩm Mặc cũng là một đứa trẻ yêu thương, yêu , đẩy sang nhà họ Lương, bố yêu , từng quan tâm đến , cứ thế Phó Uyển Văn ngược đãi, Lương Mục Chi bắt nạt, từng suy sụp.
Chỉ là sự suy sụp của đều diễn trong im lặng.
Năm Hứa Chi học lớp 9, Lương Cẩm Mặc sắp thi đại học.
Mặc dù Lương Chính Quốc đưa mật mã nhà cho nhưng khi đó thực sự cũng ít khi về nhà họ Lương. Tuy nhiên kỳ nghỉ đông chỗ nào để nên vẫn về nhà họ Lương Tết.
Năm đó, nhà họ Lương quyết định du lịch đón Tết.
trong kế hoạch du lịch của họ tên Lương Cẩm Mặc.
Người cũng nghỉ, Lương Cẩm Mặc bỏ một trong căn biệt thự rộng lớn.
Đêm giao thừa, Hứa Chi bên cửa sổ sang nhà họ Lương, cả căn biệt thự chìm trong bóng tối.
Cô lạc quan nghĩ, lẽ Lương Cẩm Mặc cũng ở nhà họ Lương mà về chỗ . Tuy nhiên, khi gần đến nửa đêm, pháo hoa b.ắ.n lên tứ phía, cô thấy .
Anh bên cửa sổ một căn phòng tầng hai như một bóng ma trong đêm tối, ngắm pháo hoa rực rỡ bên ngoài nhưng bật cho một ngọn đèn.
Đêm đó Hứa Chi ngủ ngon, cô thể tưởng tượng Lương Cẩm Mặc đón năm mới một như thế nào.
Hôm là mùng một Tết, sáng sớm tinh mơ, cuộc cãi vã đầu năm của Triệu Niệm Xảo và Hứa Hà Bình nổ .
Hứa Chi ở nhà cũng thấy phiền, cô lén lấy sủi cảo gói sẵn trong tủ lạnh bỏ hộp cơm, định mang sang cho Lương Cẩm Mặc.
khi cô sang đến nơi thì đúng lúc gặp Lương Cẩm Mặc .
Anh thấy cô, chỉ hờ hững dời mắt .
Hứa Chi như kẻ trộm, chạy tới dúi hộp cơm tay : “Đây là sủi cảo, về tự luộc lên là ăn .”
Lương Cẩm Mặc liếc cô một cái, đôi mắt đen thẫm như vũng nước c.h.ế.t.
Tuy nhiên, vẫn để ý đến cô cũng nhận hộp cơm, về phía cổng phụ khu dân cư.
Hứa Chi tức tối dậm chân, đầu định về nhà nhưng hai bước đầu .
Bóng dáng Lương Cẩm Mặc ngày càng xa, chỉ một , trông thật cô đơn.
Cô do dự vài giây, nghĩ đến việc về khi Hứa Hà Bình và Triệu Niệm Xảo vẫn cãi xong, bèn dứt khoát , theo ở một cách xa gần.
Đang Tết nhất, cô định , nếu là tìm bạn chơi thì quá như cô cũng yên tâm hơn một chút.
Lương Cẩm Mặc bất kỳ phương tiện giao thông nào, cứ bộ mãi ngừng, dường như cũng điểm đến.
Hứa Chi theo đến mệt nhoài, lúc họ đến công viên trung tâm mở cửa tự do, Lương Cẩm Mặc lên cầu Cửu Khúc.
Anh dạo công viên ? Cô nghi ngờ quá nhàm chán, mùng một Tết thế trong công viên chẳng ai.
Cô đuổi theo lên cầu Cửu Khúc, thầm nghĩ đưa sủi cảo thêm nữa xem , mà đưa thì cô sẽ vứt thùng rác ven đường. Dù bây giờ về nhà chắc Hứa Hà Bình và Triệu Niệm Xảo cũng cãi xong .
Tuy nhiên, biến cố xảy vô cùng đột ngột.
Đoạn giữa cầu Cửu Khúc một hòn non bộ che khuất, Hứa Chi rẽ qua khúc cua thì thấy Lương Cẩm Mặc lan can cầu Cửu Khúc.
Anh hề do dự dù chỉ một giây, trực tiếp nhảy xuống.
Tiếng nước vang lên, Hứa Chi mở to hai mắt, hộp cơm tay rơi xuống mặt cầu.
Cô hiểu lắm thấy gì, đầu xuống hồ, thứ đầu tiên đập mắt là tấm biển cảnh báo bên cạnh: Nước sâu ba mét, cấm bơi lội đùa nghịch.
“Lương Cẩm Mặc!” Cô thấy tiếng hét lên thất thanh.
Giữa mùa đông giá rét, mặt hồ vốn đóng một lớp băng mỏng, lúc vỡ một mảng lớn, Hứa Chi thấy bọt nước nổi lên.
Cô ngu đến mức cho rằng Lương Cẩm Mặc nhảy xuống lúc là để nghịch nước bơi lội. Cô nhoài lên lan can, hoảng hốt đến mất hồn mất vía gọi tên Lương Cẩm Mặc một tiếng, đó hét lên kêu cứu.
Không ai trả lời, cô còn màng đến bất cứ điều gì nữa, trèo qua lan can cũng nhảy xuống theo.