Dụ Hoặc Đêm Xuân: Tổng Tài Phúc Hắc và Tiểu Thư Ngoan Ngoãn - Chương 28: Con không được phụ bạc con bé
Cập nhật lúc: 2025-12-19 13:13:31
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qV8ebRetO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cuối cùng Hứa Chi vẫn về nhà, tự bắt taxi về.
Cô liên lạc với Lương Mục Chi để hỏi xem mang hành lý của cô , dù trong đó cũng chẳng gì quan trọng.
Ngày hôm khi về đến nhà, Phó Uyển Văn mời cả gia đình ba nhà họ Hứa sang ăn tối.
Hứa Hà Bình đang dựa quan hệ với nhà họ Lương để kêu gọi đầu tư và vay vốn nên đương nhiên sẽ từ chối. Ông mua Long Tỉnh Tây Hồ thượng hạng quà biếu, dẫn theo Triệu Niệm Xảo và Hứa Chi cùng sang.
Bữa cơm hôm nay chỉ Phó Uyển Văn mà cha Lương là Lương Chính Quốc cũng mặt.
Vừa chào hỏi xong và xuống thì lầu hai xuống, ông cụ Lương và Lương Mục Chi cũng đến.
Hứa Chi thấy Lương Mục Chi liền hờ hững dời mắt , chào hỏi ông cụ Lương :
“Cháu chào ông Lương ạ.”
Ông cụ Lương thích Hứa Chi, : “Hình như Chi T.ử gầy ? Đừng học mấy cô gái giảm cân nhé, sức khỏe là quan trọng nhất.”
Hứa Chi đáp: “Không ạ, cháu ăn nhiều lắm.”
Ông cụ Lương ha hả: “Ông thấy cháu 50 cân .”
Lương Mục Chi liếc Hứa Chi một cái nhưng gì.
Tuy nhiên, theo thông lệ ăn uống của hai nhà đây, chỗ bên cạnh Hứa Chi chính là chỗ của .
Hắn kéo ghế và xuống.
Người giúp việc bưng thức ăn lên, quây quần bên bàn ăn. Ông cụ Lương cùng Lương Chính Quốc và Hứa Hà Bình trò chuyện về tình hình kinh doanh ở Bắc Thành. Triệu Niệm Xảo và Phó Uyển Văn cũng chuyện phiếm việc nhà.
Bữa cơm ăn chậm, Hứa Chi luôn im lặng, cắm cúi ăn cơm.
Lương Mục Chi bên cạnh cô cũng tương tự như .
Trước đây sẽ những lời ý để dỗ dành ông cụ, trêu chọc Lương Chính Quốc vài câu nhưng hôm nay thì .
Hứa Chi cảm thấy ngột ngạt nhưng đây là bữa cơm của hai gia đình, cô bắt buộc chịu đựng cho đến khi kết thúc.
Thế nhưng khi bữa cơm sắp tàn, Lương Chính Quốc bỗng hắng giọng : “Hôm nay chuyện .”
Cái kiểu trịnh trọng khiến tất cả đều dừng đũa.
“Chuyện Mục Chi đ.á.n.h ở quán bar thời gian đều .”
Lương Chính Quốc chậm rãi nhưng trầm , giọng điệu như đang họp ở công ty:
“Người đ.á.n.h đòi kiện nên giải quyết, khéo ở đồn công an phụ trách vụ án đó bạn việc nên xem qua hồ sơ vụ án.”
Nói đến đây, Lương Chính Quốc bỗng sang Hứa Chi: “Chi Tử, chú dì cháu cháu bảo Mục Chi đ.á.n.h là vì cháu?”
Hứa Chi sững sờ.
Trong nháy mắt, ánh mắt của tất cả đều đổ dồn về phía cô, ngoại trừ Lương Mục Chi đang chằm chằm Lương Chính Quốc.
Hứa Chi lờ mờ nhận , Lương Chính Quốc hỏi như chắc chắn là chuyện gì đó.
Từ nhỏ đến lớn, Lương Mục Chi đều lấy cô cái cớ để trốn học, tiệm net... nhưng giờ từng lộ tẩy, điều khiến cô nhất thời đối phó thế nào.
Ánh mắt Lương Chính Quốc cô chút lạnh lùng:
“Trong hồ sơ vụ án ghi , Mục Chi vì bảo vệ một cô gái tên Trần Tịnh mới đ.á.n.h , hơn nữa trong bộ hồ sơ hề tên cháu. Cảnh sát cháu là đến bảo lãnh cho Mục Chi đó.”
Nói xong, Lương Chính Quốc sang Lương Mục Chi: “Hay là Mục Chi, con tự , rốt cuộc con đ.á.n.h vì ai?”
Lương Mục Chi trả lời ngay.
Hắn vẫn cầm đũa, ngón tay siết chặt, một lúc bỗng ném mạnh đôi đũa xuống bàn cái “cạch”.
“Hóa bữa cơm hôm nay là Hồng Môn Yến ?” Hắn nhướng mày, vẫn giữ vẻ bất cần đời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/du-hoac-dem-xuan-tong-tai-phuc-hac-va-tieu-thu-ngoan-ngoan/chuong-28-con-khong-duoc-phu-bac-con-be.html.]
“Mục Chi!” Phó Uyển Văn quát lớn: “Không chuyện với lớn như .”
Lương Mục Chi khinh khỉnh: “Cho dù con đ.á.n.h vì Trần Tịnh thì ? Cô là con gái mấy tên sâu rượu bắt nạt trong quán bar, con thấy chuyện bất bình tay tương trợ ?”
Lương Chính Quốc nghiêm giọng hỏi: “Vậy tại Chi T.ử dối?”
Mặt Hứa Chi trắng bệch, cô từng trải qua tình huống như thế , hai gia đình cùng đấu tố cô.
Ông cụ Lương chút đành lòng: “Chi Tử, thằng Mục Chi hư hỏng, ông cháu ngoan, rốt cuộc chuyện là thế nào cháu cứ thật .”
Hứa Hà Bình cảm thấy mặt mũi chẳng còn chỗ nào để giấu, sang trừng mắt Hứa Chi:
“Còn mau ! Học cái thói dối lớn từ bao giờ thế hả?”
Hứa Chi mím môi, đầu óc cuồng nhưng hỗn loạn.
Cô dối là để xin tha cho Lương Mục Chi, đây là yêu cầu của .
Cô thể thẳng ?
Dù cô cũng định tuyệt giao với , cho dù là bạn bè thì việc thú nhận lúc cũng đồng nghĩa với việc bán .
Lúc Lương Mục Chi lên tiếng: “Tiểu Chi T.ử xin tha cho con thôi, chút chuyện cỏn con thế mà cũng khó cô ?”
“Thế ?” Phó Uyển Văn xen : “Vì xin tha cho con mà thể lừa ?”
Lương Mục Chi chạm ánh mắt sắc bén của , nhất thời nên lời.
Hứa Chi cảm thấy như tát một cái giữa chốn đông , quen đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện trong mắt lớn, sự khiển trách và buộc tội công khai khiến cô thấy hổ vô cùng, mặt nóng bừng, não bộ đình trệ thể suy nghĩ gì.
Phó Uyển Văn chằm chằm cô chớp mắt như dùng ánh mắt tùng xẻo cô:
“Chi Tử, cháu vẫn luôn ngoan, cho nên mỗi Mục Chi ở cùng cháu, chơi với cháu, dì và chú đều tin tưởng cháu trông chừng sẽ xảy chuyện gì. giờ thì ? Sao cháu cũng biến thành đứa trẻ dối chớp mắt thế ?”
Đầu Hứa Chi càng cúi thấp hơn.
“Mọi ...” Lương Mục Chi nắm chặt tay: “Đều là của con ? Con con chịu, cùng lắm thì quỳ ở từ đường, hoặc là tát con thêm mấy cái nữa?”
Lương Chính Quốc thật sâu: “Con nghĩ tối nay đang nhắm Chi T.ử ?”
Lương Mục Chi nghiến răng: “Chứ còn gì nữa? Cô da mặt mỏng, thôi, con sợ , hơn nữa chuyện vốn dĩ là do con gây họa, cô chỉ giúp con thôi!”
“Con cũng con bé giúp con .” Ánh mắt Lương Chính Quốc đầy thất vọng:
“Bản con gây họa kéo Chi T.ử xuống nước. Con bé vốn là một cô gái ngoan, vì con mà dối lừa gạt lớn. Trước giờ bố luôn hy vọng Chi T.ử thể giúp trông chừng con một chút để con đừng quá phận, kết quả con hư cả con bé.”
Lương Mục Chi mặt , rõ ràng mất kiên nhẫn với kiểu giáo huấn .
Hắn chiều hư , điều ai cũng rõ.
Lương Chính Quốc kìm nén cơn giận: “Còn nữa, cô gái tên Trần Tịnh bố là quan chức ngã ngựa mấy năm , con và cô quan hệ gì?”
Lương Mục Chi im lặng vài giây mới : “Chẳng quan hệ gì cả, con chỉ là quen cảnh mấy gã say rượu bắt nạt con gái nhà thôi.”
“Tốt nhất là con quan hệ gì với cô .” Giọng Lương Chính Quốc càng nặng nề hơn:
“Vụ án của bố cô là hối lộ thương mại, liên quan đến nhiều doanh nhân ở Bắc Thành. Bây giờ những đó đều rũ bỏ quan hệ với nhà họ Trần vì sợ liên lụy. Bố cả đời ăn đường đường chính chính sạch sẽ, thể vì con dính dáng đến tội phạm mà ảnh hưởng tới công ty .”
Nắm tay Lương Mục Chi càng siết chặt hơn, định gì đó nhưng kịp mở miệng ông cụ Lương ngắt lời.
“Mục Chi, con là thừa kế chính thống của nhà họ Lương, con phép vết nhơ như .”
Ông cụ Lương giọng thấm thía:
“Hơn nữa, những năm qua chúng gần như chiều theo ý của con. Con chịu du học, nghiệp xong công ty việc, bây giờ chẳng lẽ con còn vì một con mà hại cả Lương thị ?”
Lương Mục Chi ông cụ Lương, bàn tay từ từ buông lỏng, ủ rũ : “Không .”
“Bất luận con và cô gái tên Trần Tịnh quan hệ gì thì bắt buộc cắt đứt.” Ông cụ Lương lệnh:
“Hôn sự của con và Chi T.ử định đoạt từ sớm, con phụ bạc con bé.”