Dụ Hoặc Đêm Xuân: Tổng Tài Phúc Hắc và Tiểu Thư Ngoan Ngoãn - Chương 20: Cô không những ôm lấy anh mà còn sống chết không chịu buông tay

Cập nhật lúc: 2025-12-18 16:42:15
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hứa Chi tinh thần bất cứ việc gì, cô hoãn kế hoạch mời Lương Cẩm Mặc và Chu Hách ăn sang buổi tối.

Đầu giờ chiều, cô nhận đồ chuyển phát nhanh nội thành.

Hộp quà gói ghém tinh xảo, kèm theo một bó hoa dành dành trắng muốt.

Cô mang đồ về ký túc xá, Dương Tuyết đang trang điểm thấy liền sáp gần: 

“Ai tặng thế, quà sinh nhật ?”

“Lương Mục Chi tặng.” Hứa Chi đáp.

“Mở xem nào.” 

Dương Tuyết suýt thì thò tay , Hứa Chi bảo: “Cậu mở .”

Dương Tuyết bóc quà lầm bầm: “ là khác xưa , đây quý đồ Lương Mục Chi tặng lắm mà.”

Hứa Chi im lặng, chỉ cô mới những thứ rẻ rúng đến mức nào. Đối với Lương Mục Chi, tiền quan trọng, quà cáp chỉ là hình thức mà thôi.

Người chịu bỏ tâm tư bầu bạn là Trần Tịnh.

nên so bì với Trần Tịnh, dù quan hệ cũng bày đó nhưng cô vẫn thấy khó chịu.

Lương Mục Chi trọng sắc khinh bạn cũng nhưng đừng hứa hẹn chứ, lời hôm qua hôm nay tính, sinh nhật một năm chỉ một , chẳng lẽ mua sắm thể để hôm khác ?

Dương Tuyết mở hộp quà , “Oa” lên một tiếng: “Là lắc tay, quá.”

Hứa Chi liếc một cái, chiếc lắc tay bạch kim quả thực , điểm xuyết những ngôi nhỏ nhưng cô chẳng thấy hứng thú gì.

Dương Tuyết lấy chiếc lắc tay : “Đeo lên thử xem?”

Hứa Chi im lặng vài giây lắc đầu.

Dương Tuyết ướm thử chiếc lắc lên cổ tay : “Tuy nhân phẩm Lương tiểu thiếu gia gì nhưng mắt chọn quà cũng tệ thật.”

Hứa Chi vẫn gì.

Dương Tuyết cô buồn, đặt chiếc lắc tay xuống cố gắng an ủi: 

“Cậu nghĩ mà xem, ít nhất Lương Mục Chi còn tặng quà sinh nhật cho , còn may mắn hơn tớ nhiều đúng ?”

Hứa Chi còn gì để .

Dương Tuyết đang theo đuổi một học bá huyền thoại bên Học viện Kỹ thuật Máy tính hai năm mà chẳng tiến triển gì. Giờ thấy sắp nghiệp mỗi một nơi, Dương Tuyết còn hy vọng.

Dương Tuyết nghĩ ngợi một chút : “Chiều nay Trình Vũ sẽ tham dự buổi tọa đàm của một giáo sư khoa họ, Chi Tử, cùng tớ qua đó xem .”

Trình Vũ chính là tên của vị học bá , khi Dương Tuyết nhắc đến, đáy mắt ánh lên vẻ cam lòng: 

“Bây giờ đúng là nào nấy.”

Hứa Chi từ chối, cô cũng phân tán sự chú ý, nếu cứ ngẩn ngơ trong ký túc xá nhớ đến Lương Mục Chi.

Buổi tọa đàm diễn ở phòng hội nghị đa phương tiện tòa nhà 5, Hứa Chi và Dương Tuyết đến sớm, Trình Vũ vẫn tới.

Trong những giúp giáo sư chuẩn , Hứa Chi thấy một gương mặt quen thuộc, Chu Hách thế mà ở đây.

Chu Hách liếc thấy cô, một lát liền tới chào hỏi: “Hello em gái.”

Hứa Chi lịch sự nhưng mấy hào hứng: “Em tên mà, em tên là Hứa Chi.”

“À, sếp bọn chẳng gì với cả, cứ vẻ thần bí.” Chu Hách lấy điện thoại xem giờ: 

Hứa Chi, kết bạn WeChat với em ? Anh cái cho em xem.”

Hứa Chi lấy điện thoại : “Được ạ, quét mã của em , cho em xem cái gì?”

Chu Hách bí hiểm: “Lát nữa gửi cho em là em ngay.”

Hai kết bạn xong, Chu Hách quen và chào hỏi Dương Tuyết vài câu :

“Bọn đến đây chủ yếu là để cướp , Trình Vũ bên Học viện Kỹ thuật Máy tính , mấy công ty đều đang tranh giành. Vì mà sếp ba đến đại học C , nhờ giáo sư giúp vài câu, hy vọng.”

Mắt Dương Tuyết sáng rực lên: “Các đến vì Trình Vũ ?”

Chu Hách: “ .”

Dương Tuyết: “Em cũng thế!”

kích động, Chu Hách đầy vẻ thắc mắc: “Em... cũng là do công ty khác phái đến cướp ?”

Dương Tuyết phì : “Không .”

thẳng thắn : “Anh là thần tượng của em.”

“Ồ, fan hâm mộ nhỏ.” Chu Hách hiểu : “Không tồi, mắt , Trình Vũ tiền đồ vô lượng đấy.”

Dương Tuyết ưỡn n.g.ự.c ngẩng cao đầu, vẻ mặt đầy tự hào còn : “Mắt của các cũng , Trình Vũ dù cũng sẽ nên chuyện lớn.”

Chu Hách bật .

Lúc gọi Chu Hách, đành việc .

Dương Tuyết vẫn phấn khích, với Hứa Chi: “Trình Vũ giỏi thật đấy.”

Vẻ mặt Hứa Chi ỉu xìu gì, bỗng nhiên cô liếc thấy phía cửa giảng đường lớn, Lương Cẩm Mặc và Trình Vũ đang sóng vai bước .

Sự kết hợp của hai soái ca quả thực quá mãn nhãn, Dương Tuyết cũng sáng mắt lên: 

“Trình Vũ trai quá, bên cạnh cũng trai nữa.”

Hứa Chi gì, lúc cô chẳng hứng thú gì với trai cả.

Buổi tọa đàm bắt đầu, cô càng ỉu xìu hơn, nội dung tọa đàm liên quan đến trí tuệ nhân tạo, đối với cô chẳng khác nào sách trời.

Cô thả hồn lên mây bắt đầu nghĩ xem lúc Lương Mục Chi và Trần Tịnh đến Hồng Kông , họ đang gì nhỉ?

Dương Tuyết bỗng nhét máy tính bảng của cho cô thì thầm: “Đừng nghĩ đến Lương Mục Chi nữa, chán quá thì tiểu thuyết , cái bộ ABO tớ giới thiệu cho đó .”

cũng đang chán, Hứa Chi nhận lấy nhưng mới vài trang thấy sai sai.

Không từng tiểu thuyết ngôn tình cảnh H nhưng...

Kiểu thiết lập , mức độ , đây là đầu tiên cô thấy.

Mặt cô nóng bừng lên, vội vàng tắt màn hình, nhét trả máy tính bảng cho Dương Tuyết.

Dương Tuyết nhỏ: “Sao thế? Tiểu thuyết mà.”

Hai má Hứa Chi đỏ ửng, giọng càng nhỏ hơn: “Cái gì thế ... Hơn nữa, tớ thấy đ.á.n.h dấu trong là đổi quần áo là c.ắ.n mà còn tuyến thể gì đó nữa...”

Dương Tuyết mím môi gian: “Thì cũng là để mùi hương còn gì? Tớ thấy đàn ông đổi áo cho lưu mùi hương của đối phương , đ.á.n.h dấu thì là gì?”

Hứa Chi cạn lời.

Dương Tuyết: “Hoặc nếu thì c.ắ.n một cái cũng .”

Hứa Chi: “...”

Cứu mạng, cô c.ắ.n Lương Cẩm Mặc nhưng hiện tại sự chú ý của cô quả thực chuyển hướng. Cuốn tiểu thuyết đúng là mở cánh cửa đến thế giới mới còn thể như thế ...

Đọc cảnh H năm phút, nghĩ cảnh H một tiếng, mãi đến giờ giải lao Hứa Chi vẫn hồn cú sốc .

Phía giảng đường lớn, Lương Cẩm Mặc, Trình Vũ và giáo sư đang chuyện, lúc Chu Hách mới nhớ điều gì, liếc về phía Hứa Chi lấy điện thoại .

Một lát , điện thoại Hứa Chi rung lên, cô thấy Chu Hách gửi cho một đoạn video.

Hơi khó hiểu nhưng cô vẫn ấn xem.

Video cảnh một hành lang, hai đang , một nam một nữ.

kỹ mới nhận đó là Lương Cẩm Mặc và .

Âm thanh nhỏ và rè, rõ lắm.

ngay đó, trong khung hình xuất hiện một đàn ông khác.

Khi đàn ông đó qua, ánh mắt chằm chằm cô đầy vẻ dung tục, Lương Cẩm Mặc ôm eo cô che chắn.

Sau khi đàn ông đó hậm hực bỏ , cô bất ngờ giơ tay lên, ôm chầm lấy Lương Cẩm Mặc.

Đồng t.ử Hứa Chi giãn vì kinh ngạc.

Về chuyện say rượu hôm đó, cô mãi nhớ gì nhưng cô nghĩ với tính cách của thì đến mức chuyện gì quá giới hạn.

Không ngờ câu tiếp nữa sợ em nhảy lầu mất” của Lương Cẩm Mặc ngoa.

những ôm lấy mà còn sống c.h.ế.t chịu buông tay!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/du-hoac-dem-xuan-tong-tai-phuc-hac-va-tieu-thu-ngoan-ngoan/chuong-20-co-khong-nhung-om-lay-anh-ma-con-song-chet-khong-chiu-buong-tay.html.]

[Title]Chương 21: Sao cô ôm Lương Cẩm Mặc chứ, lúc đó cô đang nghĩ cái gì thế?

Dương Tuyết sáp gần, tò mò hỏi: “Đang xem video ngắn gì thế?”

Hứa Chi tắt bụp màn hình điện thoại: “Không gì!”

Phản ứng của cô quá dữ dội khiến Dương Tuyết sững sờ, nhíu mày cô: 

“Cậu cái gì ? Đang vụng trộm ?”

Hứa Chi c.ắ.n môi: “Thật... thật sự gì mà.”

“Không mặt đỏ thế ?” Dương Tuyết bỗng hạ giọng

“Đừng bảo tớ là xong tiểu thuyết H ABO, giờ xem video đen đấy nhé.”

“Không !” Hứa Chi phát điên mất thôi, cô vò đầu bứt tai: 

“Hôm đó chẳng tớ say rượu ... Bị video , tớ... hình như tớ đùa giỡn trong lúc say...”

Dương Tuyết vẻ mặt đầy hưng phấn: “Cho tớ xem với nào.”

Hứa Chi : “Không , mất mặt c.h.ế.t , tớ...”

Ánh mắt cô lộ vẻ tuyệt vọng: “Chắc tớ chuyển sang hành tinh khác sống mất thôi.”

Dương Tuyết: “Chuyện cỏn con mà, chỉ là say rượu loạn thôi ? Miễn là say quá ngủ bừa với gã đàn ông nào thì chuyện chẳng gì đáng sợ cả. Mau lên, cho tớ xem với.”

Đối mặt với bạn tồi , Hứa Chi càng suy sụp hơn: “Tớ... tớ về ký túc xá đây, tọa đàm .”

Giờ giải lao còn vài phút nữa, cô về phía một cái liền thấy Lương Cẩm Mặc đang bục.

Rõ ràng mấy đó nhưng cô thấy đầu tiên.

Anh thấy cô, chỉ đang chăm chú chuyện với giáo sư. Góc độ thể thấy sườn mặt của từ vầng trán, sống mũi đến đôi môi, xương hàm... đường nét hảo chê .

Tim Hứa Chi bỗng đập nhanh liên hồi, cô vội vàng thu hồi tầm mắt, thu dọn đồ đạc của .

Dương Tuyết cố ngăn cản nhưng cô vẫn chạy mất.

Trước khi giờ giải lao kết thúc, cô rời khỏi giảng đường lớn, một trở về ký túc xá.

Các bạn cùng phòng khác đều chơi cả , ký túc xá trống huơ trống hoác.

Cô đặt đồ xuống, lên giường, ngón tay chạm vẫn thấy nóng hổi.

Sao cô ôm Lương Cẩm Mặc chứ, lúc đó cô đang nghĩ cái gì ? Cô nhớ nổi.

Một lúc lâu , cô cầm điện thoại lên, mở đoạn video đó .

Xung quanh ai, cô cố ý vặn to âm lượng để tiếng.

Tuy nhiên lẽ do cách phim nên vẫn rõ đối thoại.

Lần xem hết đoạn video, đó tâm trạng càng tệ hơn.

những ôm Lương Cẩm Mặc lâu mà còn… Còn nôn lên nữa.

sấp, úp ngược điện thoại xuống giường, vùi mặt gối cho đến khi khó thở mới ngẩng đầu lên hít lấy khí. Hứa Chi bực bội nghĩ, bây giờ, chuyển sang hành tinh khác sống là chuyện viển vông, tình hình hiện tại nếu nhảy lầu thì e là khó giải quyết vấn đề...

Cô bứt tóc, lầm bầm tự với chính : “Làm bây giờ...”

Lại tay , đêm đó, chính đôi tay giữ ý tứ ôm chặt lấy Lương Cẩm Mặc.

Cảm giác ôm là như thế nào? 

nhớ nổi, trong ấn tượng của , cô từng ôm khác giới nào như .

Trong video trông cô vẻ điên điên khùng khùng, Lương Cẩm Mặc ngược hề tỏ ghét bỏ. Kể cả khi cô nôn lên ... cũng chỉ sa sầm mặt mũi kéo cô nhà vệ sinh.

Chắc hẳn giận lắm... nhưng ngày hôm ở khách sạn, cô nhận chút manh mối nào.

Cô còn tự tin với rằng dù cô say rượu cũng đến mức biến thành khác.

vùi mặt gối, sức cọ cọ.

Cái tên Chu Hách , thế mà video ...

là c.h.ế.t mà.

Không thời gian trôi qua bao lâu, cô cầm điện thoại lên, mở đoạn video đó nữa và ấn tạm dừng ở một chỗ.

Trong khung hình, bàn tay Lương Cẩm Mặc giơ lên, đang đặt đầu cô.

Anh xoa tóc cô, động tác vô cùng nhẹ nhàng, mang theo ý tứ vỗ về.

Điều khác với Lương Cẩm Mặc mà cô .

Đối với cô, ít , đôi khi còn lạnh lùng nhưng nghĩ kỹ thì cũng giúp cô mấy .

Cô nghi ngờ rằng nếu nôn lên vị thiếu gia Lương Mục Chi , chắc chắn sẽ g.i.ế.c cô mất.

Như ma xui quỷ khiến, cô xem xem mấy giây Lương Cẩm Mặc xoa đầu .

Đoạn video ngoài việc mang đến cho cô sự hổ thì còn đem những cảm xúc khác, vi diệu và khó diễn tả.

Dường như cô phát hiện một khía cạnh ít khi bộc lộ của Lương Cẩm Mặc, đó là một sự dịu dàng hiếm .

Đến chập tối, Hứa Chi nhận điện thoại của Dương Tuyết.

Dương Tuyết vô cùng hào hứng: “Tớ sắp ăn cơm với Trình Vũ !”

Hứa Chi: “Chúc mừng nhé.”

Dương Tuyết: “Cậu cũng đến .”

Hứa Chi: “Tớ bóng đèn .”

“Cậu đến .” Dương Tuyết : “Cậu bữa cơm hôm nay từ ?”

Không đợi Hứa Chi phản ứng, cô tiếp:

“Tớ với Chu Hách hôm nay là sinh nhật , Chu Hách khăng khăng đòi tổ chức tiệc mừng sinh nhật cho , cả Trình Vũ và sếp của họ là Tiểu Lương tổng nữa. Chu Hách bảo nếu rủ thêm bạn bè khác thì cứ gọi cùng.”

Tiểu Lương tổng là ai?

Hứa Chi phản ứng một lúc mới nhận Dương Tuyết đang ám chỉ Lương Cẩm Mặc.

Cô siết chặt điện thoại, tâm trạng mâu thuẫn. Một mặt cô sợ gặp , cảm thấy ngại ngùng, mặt khác...

Cũng một chút xíu, chỉ một chút xíu thôi, gặp .

hôm nay cũng là sinh nhật cô, cô sớm lên kế hoạch mời ăn, hơn nữa còn nhận quà của .

Dương Tuyết ở đầu bên giục giã: “Bọn tớ đang đợi lầu ký túc xá , nhanh lên nhé.”

Hứa Chi sững sờ, ngờ bọn họ nhanh như , cô vội vàng : “Tớ... tớ còn đồng ý mà!”

“Cậu phá hỏng bữa cơm đấy.” Dương Tuyết hạ thấp giọng: 

“Cơ hội để tớ chung bàn ăn cơm với Trình Vũ là độc nhất vô nhị , chị em , xuống là tớ đợi đến thiên thu vạn cổ đấy.”

Hứa Chi chút phát điên, đầu bên Dương Tuyết cúp máy.

Cô vội vàng bật dậy khỏi giường, luống cuống chải đầu, quần áo.

Xuống lầu, bước khỏi cửa thấy Dương Tuyết đang vẫy tay từ xa.

Hứa Chi đành bước tới, chào hỏi Dương Tuyết, Trình Vũ và Chu Hách, cuối cùng mới sang Lương Cẩm Mặc một cái.

Cô há miệng định nhưng phát hiện vẫn nên xưng hô với thế nào.

May mà Dương Tuyết kéo cô .

Không chuyện với , cô thở phào nhẹ nhõm nhưng đồng thời cũng chút hụt hẫng.

Chu Hách đặt phòng bao tại một nhà hàng món Trung cao cấp ở trung tâm thành phố, mấy cùng lên xe.

Chu Hách ghế lái, Lương Cẩm Mặc ghế phụ, Trình Vũ, Dương Tuyết và Hứa Chi ghế . Suốt dọc đường Trình Vũ và Lương Cẩm Mặc chuyện công việc, Hứa Chi hầu như gì.

chào Lương Cẩm Mặc, cũng chủ động bắt chuyện với cô. Đây là chuyện bình thường bởi vốn dĩ nhiều lời. giờ phút , cô kìm mà suy nghĩ, vẫn đang giận ?

hôm đó, chính cô là nằng nặc đòi xuống xe ngay khi thấy Lương Mục Chi.

Đêm hôm cô còn vì say rượu mà hành hạ lâu như ...

Tâm trạng cô phức tạp, khóe mắt nhịn mà lén về phía .

Loading...