Dụ Hoặc Đêm Xuân: Tổng Tài Phúc Hắc và Tiểu Thư Ngoan Ngoãn - Chương 19: Chàng thiếu niên cô từng yêu thích đã sớm không còn ở đó nữa
Cập nhật lúc: 2025-12-18 12:09:51
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hứa Chi trở về ký túc xá, Dương Tuyết thấy chiếc áo sơ mi nam cô liền la hét ầm ĩ.
“Tình hình là đây?” Dương Tuyết kéo tay áo cô, rõ logo khuy măng sét:
“Đồ thiết kế thủ công của nhà thiết kế Paris đấy nhé, cái trông giống đồ của đại gia nào đó lắm.”
Dương Tuyết thậm chí còn ghé sát ngửi ngửi: “Nước hoa cũng gu, kiểu mùi hương của đàn ông trưởng thành.”
Hứa Chi phì nhưng cô cũng tán đồng: “ ? Tớ cũng thấy , mùi hương gỗ thơm thật đấy.”
Vừa cô cũng tự đưa tay áo lên ngửi.
Khuôn mặt Lương Cẩm Mặc hiện lên trong đầu cô, do trải qua quá nhiều khổ nạn trong quá khứ mà quả thực trưởng thành hơn nhiều.
“Cậu thích mùi ?” Dương Tuyết hỏi.
Hứa Chi: “Thích chứ.”
Dương Tuyết:
“Cậu xong đời , cái gọi là gì ? Cái gọi là tin tức tố (pheromone), thích tin tức tố của đàn ông , còn mặc quần áo mang tin tức tố của , đồng nghĩa với việc đ.á.n.h dấu .”
Hứa Chi: “... Cái quỷ gì thế?”
“Là ABO đó.” Dương Tuyết : “Lát nữa tớ gửi cho một bộ tiểu thuyết, là hiểu ngay.”
Hứa Chi cạn lời: “Cậu bớt mấy cái tiểu thuyết linh tinh đó .”
“Cậu vẫn chiếc áo là của ai đấy.” Dương Tuyết gian xảo hỏi:
“Rốt cuộc là ai thế? Mặc đồ kiểu thì chắc sinh viên đại học như chúng , hẳn là .”
“Ừ, nhưng mà...” Hứa Chi đau đầu: “Không như nghĩ , áo tớ bẩn nên tớ mượn một chiếc thôi, hôm nào còn trả mà.”
“Trả chẳng càng mờ ám hơn ?” Dương Tuyết tiếp tục nháy mắt hiệu:
“Cậu cũng đ.á.n.h dấu một cái .”
Hứa Chi dở dở : “Tớ hứng thú với về phương diện đó .”
“Chẳng lẽ vẫn hết hy vọng với Lương Mục Chi ?”
Câu hỏi của Dương Tuyết khá sắc bén, Hứa Chi cảm thấy trái tim vẫn đ.â.m một nhát nhẹ nặng.
“Không , tớ chỉ là...” Cô suy nghĩ một chút: “Tạm thời nghĩ đến mấy chuyện .”
Có một chuyện cô với Dương Tuyết, cho dù cô yêu đương thì đối tượng cũng khó thể là Lương Cẩm Mặc.
Chỉ dựa mối quan hệ giữa Lương Mục Chi và Lương Cẩm Mặc thôi, nếu cô và Lương Cẩm Mặc trở thành bạn bè thì Lương Mục Chi chắc chắn sẽ ầm ĩ đến gà bay ch.ó sủa, chứ đừng đến chuyện cô và Lương Cẩm Mặc yêu .
Bây giờ ngẫm , sự kiểm soát quá mức của Lương Mục Chi sớm dấu hiệu từ lâu.
Hắn nắm quyền kiểm soát tuyệt đối cuộc đời , cha Lương cũng thể đổi quyết định của . Vì thế cha học thạc sĩ về kế thừa gia nghiệp thì cứ thích những việc .
Hắn ghét Lương Cẩm Mặc nên tất cả bạn bè của đều phép đối với Lương Cẩm Mặc. Hứa Chi rốt cuộc từ khi nào coi cô như em gái nhưng một điều cô rõ.
Lương Mục Chi kiểm soát cô!
Có lẽ vì thích nên đây cô quá bài xích việc theo lời nhưng bây giờ cô thể nào răm rắp lời như nữa.
Trạng thái lý tưởng nhất đối với cô lúc là từ từ xa lánh , mỗi đều sống cuộc sống của riêng như cũng sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai gia đình.
Ba ngày tiếp theo, Hứa Chi luôn bận rộn với việc thi cử các môn chuyên ngành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/du-hoac-dem-xuan-tong-tai-phuc-hac-va-tieu-thu-ngoan-ngoan/chuong-19-chang-thieu-nien-co-tung-yeu-thich-da-som-khong-con-o-do-nua.html.]
hiệu quả ôn tập của cô mấy khả quan, nguyên nhân là vì Lương Mục Chi hiện tại thực sự giống như , ngày nào cũng gọi điện hoặc nhắn tin cho cô.
Có lúc là hỏi cô thi cử thế nào, lúc kể thắng đua xe với bạn bè, lúc than phiền vì bố mà tham gia giải đua chính quy, cũng lúc nhắc đến Trần Tịnh.
Hắn Trần Tịnh xuất từ gia đình đơn , bố tù năm nên cuộc sống hiện tại lắm nhưng cô tích cực và lạc quan.
Hắn kể đầu tiên họ gặp là ở trường đua xe, cô công việc hành chính ở đó.
Hôm trời lạnh, cô chỉ mặc một chiếc váy ngắn mỏng manh, lạnh đến mức run lẩy bẩy, cô lúc nào cũng thích thời trang hơn thời tiết.
Hắn : “Không giống Tiểu Chi Tử, trời cứ lạnh một chút là em mặc như con tằm .”
Hứa Chi quá nhạy cảm nhưng hiện tại cô ghét việc Lương Mục Chi so sánh cô với Trần Tịnh, dù chỉ là chuyện nhỏ nhặt .
Cứ như thể đang ngừng với cô rằng: Hắn thích kiểu con gái như Trần Tịnh còn cô thì kém xa.
Trước đây mỗi khi thi cử, một câu cố lên của Lương Mục Chi sẽ tiếp thêm động lực cho cô. bây giờ, những cuộc gọi và tin nhắn của chỉ khiến cô nhớ những năm tháng bản tự đa tình.
Trước đây trò chuyện với Lương Mục Chi cô thấy vui vẻ, thoải mái còn bây giờ giống như một kiểu xã giao bắt buộc vì mối quan hệ quen .
Kết thúc mấy môn thi chuyên ngành, Hứa Chi chút chán nản, dự cảm thể sẽ trượt môn.
Lương Mục Chi gọi điện tới, xong liền an ủi cô: “Không , chẳng em tích đủ tín chỉ ?”
“ em vẫn trượt môn mà.” Hứa Chi ủ rũ : “Môn chuyên ngành mà trượt thì mất mặt lắm.”
“Tiểu Chi Tử.” Lương Mục Chi với giọng thấm thía: “Em mà, chính là quá để ý đến cách của khác.”
Điểm Hứa Chi phủ nhận nhưng lúc cô cũng giáo huấn, cô : “Hơn nữa, môn chuyên ngành còn trượt thì chỉ chứng tỏ chuyên môn của em đạt yêu cầu thôi.”
“Chuyện nhỏ mà, em thể thi cao học, tiếp tục học lên cao nữa.”
Lương Mục Chi chuyện đều nhẹ nhàng nhưng vô tình khiến Hứa Chi nảy ý tưởng.
Trước đây cô nghiệp xong sẽ kết hôn với Lương Mục Chi nhưng bây giờ kế hoạch đó sớm đổ bể.
Thi cao học lẽ là một lựa chọn tồi, cô thể giống như Lương Cẩm Mặc, nước ngoài du học, tránh xa Lương Mục Chi. Khoảng cách địa lý sẽ khiến hai nhanh chóng trở nên xa lạ.
Lương Mục Chi vẫn đang : “Được , đừng vui nữa, mai là sinh nhật em , tối mai chơi nhé? Tiện thể đưa quà cho em luôn.”
Những sinh nhật đây của Hứa Chi đều Lương Mục Chi ở bên, đôi khi sẽ gọi thêm vài bạn học thiết còn năm nay...
Cô nhận quà của Lương Cẩm Mặc cũng nhận lời mời ăn. Cô nghĩ thể buổi trưa mời Lương Cẩm Mặc và Chu Hách. Buổi tối gọi Lương Mục Chi, Dương Tuyết và các bạn cùng phòng khác ăn một bữa.
Chỉ còn hai môn thi đại cương, áp lực với đều lớn, Hứa Chi cảm thấy kế hoạch thời gian khá dư dả.
Tuy nhiên, đến sáng hôm , Lương Mục Chi gửi tin nhắn tới:
[Tiểu Chi Tử, xin nhé, Trần Tịnh Hồng Kông mua sắm, bọn ở đó vài ngày, tối nay thể đón sinh nhật cùng em .]
[ mà quà gọi ship nội thành gửi đến trường đấy, em nhận giúp nhé, đợi về sẽ mang túi xách và mỹ phẩm cho em, em thích gì thì cứ gửi cho .]
Hứa Chi ghét cảm giác kế hoạch đảo lộn thế .
Cô chằm chằm màn hình điện thoại, cảm thấy theo phép lịch sự thì nên trả lời một tin nhắn nhưng cô chẳng gì cả.
Hơn hai mươi năm qua, đây là đầu tiên Lương Mục Chi đón sinh nhật cùng cô.
Cô tưởng sớm c.h.ế.t tâm, còn bất kỳ mong đợi nào ở nữa nhưng hiểu đến lúc cô vẫn cảm thấy khó chịu, n.g.ự.c tức nghẹn, ngón tay cũng cứng đờ.
Cơ thể như rút hết sức lực, cô chợt nhận đó là do thi cử phân tán sự chú ý của cô còn bây giờ, thứ cô đối mặt chính là vô ngày đêm đằng đẵng sẽ còn sự bầu bạn của Lương Mục Chi nữa.
Thật cô cần gì cố ý xa lánh chứ.
Chàng thiếu niên cô từng yêu thích sớm còn ở đó nữa. Lúc cô gì, rời đầu tiên thực chính là !