Dụ Hoặc Đêm Xuân: Tổng Tài Phúc Hắc và Tiểu Thư Ngoan Ngoãn - Chương 14: Muốn khiến toàn thân cô đều in đầy những dấu vết như vậy

Cập nhật lúc: 2025-12-18 08:32:33
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lương Cẩm Mặc một kiểu chỉ dám hung hăng khi ở trong tổ của nhưng Hứa Chi thuộc loại đó.

Trước mặt bố , cô đều ngoan, chỉ khi ở mặt là cô mới giở thói ngang ngược.

ngoan là ngay, sống c.h.ế.t chịu mặc áo khoác còn la hét đòi uống tiếp.

Thấy cô dậy, lảo đảo định tìm nhân viên pha chế, thể nhịn nữa, bèn lôi xềnh xệch cô hành lang bên hông đại sảnh.

Nơi , yên tĩnh hơn nhiều, ánh đèn cũng là đèn sợi đốt trắng đơn giản. Anh cố gắng giao tiếp với cô nữa: “Hứa Chi.”

Hai má Hứa Chi đỏ bừng, đáy mắt long lanh ngấn nước, cô xoa xoa cổ tay kéo, giọng nũng nịu: “Đau quá .”

Da cô vốn mềm mại, vòng cổ tay đỏ lên một mảng. Anh chằm chằm vài giây, tầm mắt về khuôn mặt tủi của cô, hai luồng suy nghĩ đan xen trong đầu:

Anh chút hối hận vì dùng sức quá mạnh.

khiến cô đều in đầy những dấu vết như .

Hứa Chi giơ cổ tay lên cho xem: “Anh , vết đỏ .”

Đôi mắt Lương Cẩm Mặc tối sầm, giọng điệu còn bình tĩnh như ngày thường: 

“Còn quậy nữa, sẽ cho cả em đều vết đỏ đấy.”

Hứa Chi tròn mắt, dường như thực sự dọa sợ, ngẩn ngơ .

Lương Cẩm Mặc đưa tay nới lỏng cổ áo sơ mi, cảm thấy nóng bức, định nhân cơ hội đưa cô thì tiếng bước chân truyền đến.

Một gã đàn ông dáng vẻ lưu manh bước từ nhà vệ sinh cuối hành lang, về phía bên , liếc mắt cái thấy Hứa Chi, ánh dán chặt vùng n.g.ự.c ướt sũng của cô.

Lương Cẩm Mặc nghiêng , ôm lấy eo thon của Hứa Chi, ngăn cản tầm của gã đàn ông.

Đợi gã hậm hực bỏ , Lương Cẩm Mặc rũ mắt xuống, chiếc áo sơ mi trắng Hứa Chi nửa kín nửa hở. Vệt nước in rõ đường nét chiếc áo lót màu hồng nhạt, hai gò bồng đảo trắng ngần chói mắt phập phồng theo nhịp thở của cô.

Yết hầu thắt , nhanh chóng dời tầm mắt chỗ khác nhưng quên mất bàn tay vẫn đang đặt eo cô.

Hứa Chi cảm thấy như ai đó ôm lấy, men rượu khơi dậy nỗi khao khát thầm kín về sự mật trong lòng cô, cô kìm lòng mà vươn tay ôm lấy eo .

Cơ thể Lương Cẩm Mặc cứng đờ.

Gò má cô cọ cọ n.g.ự.c , để ý việc rượu cũng ướt áo , khẽ lẩm bẩm: 

“Chẳng ai ôm em cả...”

Thật cũng , chỉ là lúc nhớ .

Hứa Hà Bình bao giờ ôm cô nhưng khi cô còn nhỏ, Triệu Niệm Xảo từng ôm cô.

Chỉ là , khi Triệu Niệm Xảo mang thai, sự chú ý đều dồn hết đứa con thứ hai đó sảy thai, bà và Hứa Hà Bình suốt ngày cãi vã, Hứa Chi bao giờ nhận cái ôm nào từ nữa.

Lương Cẩm Mặc im lặng một lát, khoác chiếc áo phao đang vắt khuỷu tay lên cô: 

“Đi thôi, đưa em về.”

Lần Hứa Chi giãy giụa nữa, chiếc áo khoác miễn cưỡng phủ lên nhưng cô ôm chặt lấy , tư thế thể .

Rượu thấm qua lớp vải mỏng manh nơi hai tiếp xúc, cô ôm quá chặt khiến cảm nhận rõ sự mềm mại xa lạ đối với , vì thế mà thể bình tĩnh suy nghĩ .

Cứ để mặc cô ôm một lúc, phát hiện n.g.ự.c áo sơ mi của cũng ướt đẫm.

Cúi đầu xuống, Hứa Chi vùi mặt n.g.ự.c , bờ vai khẽ run rẩy.

Lương Cẩm Mặc từng thấy say rượu loạn, say rượu thật, say rượu lóc nước mắt nước mũi tèm lem. hôm nay là đầu tiên thấy kiểu “ba trong một”.

Bàn tay siết chặt buông từ từ đưa lên, cuối cùng đặt lên đầu cô, nhẹ nhàng xoa tóc cô: 

đưa em về trường, ?”

Hứa Chi lẽ quậy đủ , lông mi vẫn còn vương giọt lệ, cô ngoan ngoãn gật đầu trong lòng .

Tuy nhiên cô vẫn chịu buông tay.

Anh nhận chấm dứt cái ôm nhưng việc đó đối với chút khó khăn.

Anh : “Em thế .”

“Đi mà.” Cô nhích một bước nhỏ: “Có thể ngang.”

Lương Cẩm Mặc: “...”

Anh ít nhiều cũng sắp phát điên vì con sâu rượu , thở dài một , định đưa tay kéo cô một chút thì thấy cô bỗng nhiên bịt miệng.

Chuông cảnh báo trong đầu reo vang, cuối cùng cũng nhớ còn một kiểu nữa – say rượu nôn mửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/du-hoac-dem-xuan-tong-tai-phuc-hac-va-tieu-thu-ngoan-ngoan/chuong-14-muon-khien-toan-than-co-deu-in-day-nhung-dau-vet-nhu-vay.html.]

Gần như ngay giây lùi , Hứa Chi “ọe” một tiếng, nôn thốc nôn tháo ngoài.

Lương Cẩm Mặc tâm trạng g.i.ế.c .

Anh lôi Hứa Chi nhà vệ sinh, ở khu vực bồn rửa tay chung để vệ sinh qua loa cho , tranh thủ gọi điện cho dịch vụ lái xe thuê.

Sau khi lau rửa đơn giản, vạt áo sơ mi ướt sũng, sa sầm mặt liếc Hứa Chi.

Cô nôn khéo, bộ đều dính lên còn bản cô thì chẳng dính chút bẩn nào. Anh ép cô súc miệng và rửa mặt.

Lúc mạnh tay, chẳng còn chút ý định thương hoa tiếc ngọc nào, Hứa Chi rửa mặt xong liền lầm bầm: 

“Hung dữ quá .”

“Lương Mục Chi hung dữ, em mà hành hạ ?” Giọng điệu chẳng mấy thiện cảm, xong thấy thật vô nghĩa.

Nói lý lẽ với kẻ say rượu thì ích gì chứ.

Hứa Chi dường như lời của tổn thương, mím môi cúi đầu, gì nữa.

Lương Cẩm Mặc đưa cô rời khỏi quán bar, vốn định đưa cô về trường nhưng việc cần quần áo lúc là cấp bách, bảo tài xế lái thẳng về khách sạn đang ở.

Lên lầu phòng, đẩy Hứa Chi phòng vệ sinh ở phòng khách: “Em rửa ráy ở đây .”

Sau đó phòng vệ sinh trong phòng ngủ chính, tắm rửa nhanh chóng và quần áo.

Đợi thì phòng khách trống trơn, phòng vệ sinh cũng , Hứa Chi mất tăm mất tích.

Tim thắt , sải bước cửa nhưng khi cúi xuống giày thì liếc thấy cửa phòng ngủ dành cho khách đang mở.

Anh lập tức .

Trong phòng bật đèn nhưng ánh sáng từ phòng khách hắt giúp đang nghiêng giường.

Hứa Chi cuộn tròn , thở đều đều và sâu lắng.

Lòng nhẹ nhõm.

Anh nghiêng dựa khung cửa, lặng lẽ ngắm giường một hồi lâu.

Không do lớp vải thấm đẫm rượu dính khó chịu mà cô tự tay kéo cổ áo , cổ áo lệch . Ánh sáng và bóng tối đan xen tạo thành một đường ranh giới rơi ngay mảng da thịt trắng ngần bắt mắt, cô gì.

Lương Cẩm Mặc dời mắt, đôi mắt sắc bén như chim ưng dường như đang âm thầm đo đạc con mồi của .

Không thời gian trôi qua bao lâu.

Anh thẳng dậy, nhẹ nhàng bước tới kéo chăn đắp cho cô mới xoay ngoài.

Ngày hôm .

Hứa Chi mở mắt, đầu đau như búa bổ.

chịu cồn nên mất trí nhớ tạm thời, chỉ nhớ cùng Lương Cẩm Mặc và Chu Hách bar, bản vẻ đây gọi rượu Tequila còn chuyện đó cô nhớ gì cả.

Hóa say rượu là cảm giác .

Cô nheo mắt nhận diện một lúc, đây là phòng khách trong nơi ở của Lương Cẩm Mặc, tới đây.

Định sờ tìm điện thoại xem giờ nhưng tìm mãi thấy.

dậy, hoảng hốt chạy phòng khách.

Lương Cẩm Mặc đang từ phòng ngủ , một tay đang cài khuy măng sét áo sơ mi.

Thấy , cô hỏi ngay: “Điện thoại của em ạ? Em hẹn hôm nay thư viện tự học với Dương Tuyết .”

Lương Cẩm Mặc chỉ về phía ghế sofa.

Áo khoác phao của cô tối qua cởi vứt ghế sofa, cô vội vàng chạy tới lấy điện thoại từ trong túi áo, ấn nút nguồn.

Trong lúc chờ đợi, cô xoa xoa huyệt thái dương đang căng tức, xuống ghế sofa và đưa tay vuốt mái tóc rối bời.

Lúc tỉnh táo , cô chỉ cảm thấy tối qua thực sự quá to gan .

Lương Cẩm Mặc hỏi cô: “Em chỉ quan tâm đến điện thoại thôi ?”

với vẻ khó hiểu: “Chỗ ở thư viện khó chiếm lắm, em với Dương Tuyết một tiếng, kẻo xí chỗ mà em đến thì ngại lắm. Với cả đêm về em cũng giải thích với .”

“Em mà cũng ngại cơ .” Lương Cẩm Mặc mặt .

Hứa Chi mù mờ hiểu: “Ý ạ?”

Lương Cẩm Mặc cầm cốc nước, lấy nước từ máy lọc xong mới tiếp lời cô, nhưng trả lời câu hỏi: 

“Say rượu, tỉnh dậy trong phòng của , về chuyện tối qua em hỏi ?”

Loading...