DU DU NGÃ TÂM - 9
Cập nhật lúc: 2025-07-24 13:19:11
Lượt xem: 12,687
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Mẹ ngươi khi xưa cũng trẻ trung thế , dung mạo, gia thế, học thức — thứ nào cũng bằng. cuối cùng, lão gia vẫn chọn .
Không Lý Diên Huyên thì bên cạnh Vương gia cũng sẽ vô nữ nhân khác tìm tới.
Chờ đến lúc ngươi già , nhan sắc tàn phai, vóc dáng còn thon thả mê … Vương gia còn thể đối xử với ngươi như thuở ban đầu ?”
Ta chẳng giận, trái mỉm :
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Đa tạ di nương nhắc nhở.”
Đêm tân hôn, nến long phượng cháy đỏ suốt đêm đến tận bình minh, nhỏ đầy sáp lệ.
Ngoài cửa sổ, hoa thắm mưa đ.á.n.h đến run rẩy.
Trong lúc Thẩm Ngọc Hạc yêu sâu đậm nhất…
Ta lợi dụng quyền thế của , giành những cửa hàng, điền trang trong hồi môn của mẫu từng Lưu Như Ty chiếm đoạt.
Cắt đứt nguồn tiền tài của phủ họ Lâm.
Phụ trong một về quê giữa tiết Đông, rõ đường, xô xuống dòng sông đóng băng, mất nửa cái mạng, vĩnh viễn thể dậy .
Hoàng thượng thương tình, cho ông cáo lão về quê an dưỡng tuổi già.
Ta đến thăm, ông liệt giường, đôi mắt đỏ ngầu.
Người đàn ông từng như ác quỷ trong ký ức thơ ấu của , giờ chỉ còn một chỗ.
Ông thở hổn hển, nghiến răng:
“Là ngươi đúng ! Mười năm lẽ nên bóp c.h.ế.t ngươi … đồ nghiệt chủng đến đòi nợ!”
Ngày giấc mộng quan của ông tan vỡ.
Dù ông phát điên thế nào, tuyệt vọng thế nào, ông cũng thể dậy nữa.
Một phế nhân thật sự.
Khi vương phủ, tuyết rơi lớn, rơi lên mặt chẳng mấy chốc tan thành nước.
“Vương gia cũng cảm thấy tay quá độc ?”
Thẩm Ngọc Hạc cầm ô bước đến.
Chiếc ô lớn chắn tuyết rơi như thể chiếc áo choàng ấm áp từng phủ lên vai khi bò lên từ nước lạnh năm nào.
Chàng phủi tuyết vai , giọng ôn hòa:
“Nàng cứ yên tâm mà , sẽ hậu thuẫn cho nàng.”
Ta tựa n.g.ự.c , tiếng tim đập vang vọng như sấm sét.
Cữu phụ từng , phụ từng thề thốt một đời một đôi với mẫu , nhưng ông phản bội lời thề , mang phụ nữ khác về, gián tiếp ép c.h.ế.t mẫu .
Khi mẫu tới ba mươi, tóc mai điểm bạc.
Bà thường lẩm bẩm:
“Thế gian nam nhân bạc tình, thể lún sâu, thể lún sâu…”
Bà ôm , nước mắt thấm đẫm cổ áo:
“Ngọc Khanh, Khanh nhi, sống, c.h.ế.t… vô dụng thế .
Mẹ mà c.h.ế.t , con sống đây…”
Máu trong cổ họng ngừng trào lên, khiến bà gần như ngạt thở.
Bà nắm c.h.ặ.t t.a.y , ánh mắt bi thương.
Bà sống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/du-du-nga-tam-oiby/9.html.]
Bà thấy xuất giá rực rỡ vinh quang.
Vết m.á.u tấm chăn lụa ngày trở thành cơn ác mộng mãi mãi xóa nhòa trong .
Còn phụ , khi ôm lấy Lưu Như Ty, trong mắt ông là đầy ắp sự ghét bỏ đối với mẫu — chán ghét vòng eo còn nhỏ nhắn, chán ghét nhan sắc phai tàn.
Hai đó miệng chân tình yêu , nếu gia sản tiêu tan, họ còn yêu nổi nữa ?
Người mà phụ nâng niu hết mực, Lâm Bảo Ngọc, cuối cùng cũng cưỡng nổi cám dỗ mà sa cờ bạc.
Đợi đến khi Lưu Như Ty phát hiện đứa con trai bảo bối đem hết vật quý trong nhà cầm, nợ nần chồng chất, thì chuyện quá muộn.
Lâm Bảo Ngọc lén vơ vét bộ gia sản, chỉ để cái vỏ rỗng của phủ họ Lâm và một đống nợ cờ bạc.
Lưu Như Ty dẫn theo đám đến cổng vương phủ lóc ăn vạ:
“Ôi trời ơi, thật đáng thương cho nữ tử yếu ớt như , trong nhà nam nhân thì tàn phế, đành đến cầu xin vương phi thương tình giúp đỡ chúng một chút!”
Dân chúng phố rì rầm bàn tán:
“Tiểu thư nhà họ Lâm lấy Vương gia, mà nhà đẻ khốn khổ cũng giúp đỡ gì, đúng là lòng lang sói mà.”
“ thế, Vương gia giàu như , giúp thì cũng nổi lý.”
Ta lấy khăn che mặt, nước mắt lã chã than thở:
“Nhà chuyện khó khăn, mà di nương sớm, phụ nuông chiều con quý tử đến mức thua sạch cả gia sản vì cờ bạc. Ta tỷ tỷ, thể khoanh tay .”
Vừa thấy hai chữ “cờ bạc”…
Đám dân vốn đang thương cảm cho Lưu Như Ty lập tức đổi sắc mặt.
Lưu Như Ty cúi đầu, ôm túi tiền vội vã rời .
Còn — lập tức phái đến sòng bạc, rỉ tai với Lâm Bảo Ngọc rằng nhà họ Lâm tiền.
Quả nhiên, về đến nhà, bạc trong tay Lưu Như Ty liền Lâm Bảo Ngọc cướp mất.
“Bảo Ngọc! Quay ! Con thể tiếp tục đ.á.n.h bạc nữa!”
một, thì sẽ hai.
Đến thứ ba Lưu Như Ty đến phủ cầu xin.
Một đại nương bụng trong đám đông nhịn nổi nữa:
“Vương phi tai mềm quá đấy! Cái nhà chẳng khác gì lũ sâu mọt hút m.á.u !”
Lưu Như Ty ở cửa, vẻ mặt hổ:
“Ngọc Khanh, con giúp di nương một nữa , di nương thật sự quản nổi con nữa …”
Ta khẽ lắc đầu, giọng bất lực:
“Dù phu quân là vương gia, nhưng tiền tài cũng thể chảy như nước mãi .”
Đại nương bụng :
“Vương phi, đừng cho họ tiền nữa!”
Ta tươi gật đầu:
“Di nương , lòng thì , nhưng sức lực đủ.”
Gia nhân lập tức đóng cửa lớn , tách biệt với Lưu Như Ty.
Cùng lúc đó, dựa theo hành tung của Lâm Bảo Ngọc, phái lặng lẽ cài hang ổ của sòng bạc chợ đen, thu thập chứng cứ, lôi quan tham ô lưng chuyên ‘ăn thịt ’.
Hoàng thượng long nhan hớn hở, ban thưởng vô trân bảo cho vương phủ.
Còn Lưu Như Ty, chăm sóc chồng tàn phế.