DU DU NGÃ TÂM - 8
Cập nhật lúc: 2025-07-24 13:18:42
Lượt xem: 12,344
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nàng ngẩng đầu, trong mắt là nhu tình, giống như lời Lưu Như Ty — đơn thuần thiện lương, chỉ vì mà gánh vác.
Phụ cũng phụ họa:
“Vương gia phận cao quý, đáng tiếc tiểu nữ phúc phận mà thôi!”
Không phúc phận, phúc phận, phúc phận…
Bốn chữ đó như trống gõ liên hồi bên tai .
Năm xưa phụ từng với mẫu câu .
Lưu Như Ty cũng từng với mẫu câu .
Ta cách nào khống chế bản , rơi hồi ức.
Từ năm ba tuổi ký ức, thường xuyên chứng kiến phụ và mẫu cãi vã, mà nguyên nhân luôn là Lưu Như Ty.
Sau khi mẫu sinh bao lâu, phụ đường hoàng rước Lưu Như Ty phủ.
Hai mang danh biểu mà chuyện đê tiện, còn đổ tiếng “đàn bà ghen tuông” lên đầu mẫu .
Mẫu sinh hờn uất kết trong lòng.
Phụ xoay liền : “Bà phúc phận.”
***
“Hoang đường! Các coi Bản vương là loại nào?!”
Giọng của Thẩm Ngọc Hạc kéo về thực tại.
Ta mới phát hiện cả phụ cũng quỳ xuống đất.
Thẩm Ngọc Hạc nhíu mày, vẻ mặt lạnh lẽo:
“Bản vương chỉ cưới một . Không kẻ nào ngoài đường cũng thể mượn danh mà bám .”
Lý Diên Huyên đột ngột bật dậy, mặt là vẻ giận mà nhẫn.
“Vương gia dựa mà là ‘kẻ ngoài đường’? Ta và tỷ tỷ gì khác ? Chẳng qua là tỷ gặp ngài sớm hơn một bước thôi! Tấm chân tình của trời đất chứng giám!”
“Chân tình?”
Thẩm Ngọc Hạc nhướng mày, ánh mắt chuyển sang Lý Diên Huyên.
“Mèo ch.ó ngoài đường còn chỗ đáng yêu, đem so với ngươi, e là còn x.úc p.hạ.m chúng.”
“Vương gia!”
Lý Diên Huyên mặt tái xanh lẫn trắng, cứng đờ tại chỗ.
17
Lễ vật sính lễ đặt riêng trong một căn phòng, bên ngoài Chu Viễn cùng mấy thị vệ phiên canh gác, đề phòng phụ giở trò.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Thẩm Ngọc Hạc nắm tay , thổi nhẹ trong lòng bàn tay.
“Sao vẫn lạnh thế .”
Ta cố gắng mỉm :
“Chắc gió lớn quá nên lạnh thôi.
“Vừa nãy những lời Lưu di nương đều là thật cả… Vương gia giờ vẫn còn cơ hội hối hận…”
Chưa kịp hết câu, bàn tay của Thẩm Ngọc Hạc áp nhẹ lên môi .
“Ta mấy lời khiến lòng đau từ miệng nàng .”
Ta lí nhí:
“Vậy… thích Vương gia, gả cho Vương gia, câu ?”
Thẩm Ngọc Hạc mày mắt cong cong, vẻ nghiêm túc gật đầu:
“Câu , cực kỳ .”
Dưới ánh mắt như nuốt ruồi của phụ , Khâm Thiên Giám vui mừng định ngày lành tháng .
Dù Thẩm Ngọc Hạc lưu luyến nỡ, nhưng đến tối vẫn cáo từ rời .
Tối đó, chủ động tìm Lý Diên Huyên.
Nàng c.ắ.n môi, trong mắt là oán hận:
“Hừ, ngươi đến đây là để nh.ụ.c m.ạ đúng ?”
Ta đặt một túi bạc lên bàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/du-du-nga-tam-oiby/8.html.]
“Bên ngoài chuẩn xe ngựa. Số bạc đủ để cô sống yên nửa đời.
“Nếu cô là Lưu di nương uy hiếp, gặp khó khăn, cũng thể giúp…”
Lý Diên Huyên bật mềm mại:
“Tỷ tỷ của , tỷ định dùng chút tiền là đuổi ?
“Ta dã tâm thì chứ? Chỉ cần thể trèo lên Vương gia, chút ủy khuất là gì?
“Ta lúc đầu Vương gia cũng thích tỷ, tỷ thể — ?”
Ta thu túi bạc, tỏ thái độ gì:
“Vậy chờ xem.”
18
Không rõ là vô tình cố ý…
Chỉ cần Thẩm Ngọc Hạc xuất hiện, Lý Diên Huyên luôn sẽ “vô tình” xuất hiện theo cách đáng thương khéo léo.
Đến tiệc sinh thần của Lý Thanh Đường, nàng càng quá quắt hơn — mặc váy đỏ mỏng manh, đột ngột bước giữa đình viện.
Nàng nhảy múa chiếc trống nhỏ bằng bàn tay, hình yểu điệu lộ mờ lớp áo mỏng, vài con bướm đậu búi tóc cao, cả tựa như một đóa sơn đỏ rực kiều diễm.
Không ít công tử rời mắt khỏi làn da lộ của nàng .
Lý Thanh Đường mặt cảm xúc bẻ gãy chiếc trâm vàng trong tay.
Giọng nàng lạnh buốt:
“Tiệc sinh thần của bản quận chúa, khiến chuột trong cống rãnh ai mới là chủ nhân.”
Lý Diên Huyên múa xong, lòng tràn đầy vui mừng, cứ tưởng Thẩm Ngọc Hạc sẽ liếc nàng nhiều hơn một cái.
Ngẩng đầu thấy Lý Thanh Đường đang sải bước thẳng tới.
Chát! Chát!
Lý Thanh Đường giơ tay tát cho hai bạt tai.
“Muốn giành nổi bật trong sinh thần yến của bản quận chúa ?”
Lý Diên Huyên ôm mặt, nước mắt lưng tròng:
“Xin… xin quận chúa tha mạng, dân nữ, dân nữ… đây là lễ vật mừng sinh thần chuẩn riêng cho quận chúa…”
Lý Thanh Đường túm cằm nàng nâng lên, lạnh:
“Thứ tiện tỳ.”
“Hừ, , lôi ả xuống, đ.á.n.h 50 trượng cho bản quận chúa!”
Mặt Lý Diên Huyên vốn hồng hào, trong nháy mắt trắng bệch.
Mấy trượng thôi đủ lấy nửa cái mạng, huống chi là năm mươi trượng.
Lý Diên Huyên vội đầu Thẩm Ngọc Hạc, ánh mắt đáng thương:
“Vương gia, xin cứu dân nữ…”
Thẩm Ngọc Hạc thong thả lột vỏ nho cho .
Thấy ăn, lạnh nhạt lên tiếng:
“Lệnh của quận chúa, chẳng lẽ cũng ?”
Đám hạ nhân vốn chần chừ, lập tức lôi Lý Diên Huyên .
Chưa chịu nổi đến nửa chừng, Lý Diên Huyên c.h.ế.t.
Ta liếc Lưu Như Ty, hình như bà ngờ Lý Thanh Đường tay tàn nhẫn đến .
Còn Thẩm Ngọc Hạc, là hoàng tử cùng với đương kim hoàng đế, từ nhỏ nuông chiều dạy dỗ.
Người dạy là Thái phó khắt khe cổ hủ, nếu chỉ dùng sắc để quyến rũ…
Thì phủ vương gia sớm chất đầy mỹ nhân .
19
Trước ngày xuất giá, Lưu Như Ty tự tay phủ khăn hỉ đỏ lên đầu .
Bà mỉm dịu dàng, nhưng lời bên tai độc địa đến tận xương: