“Vậy… Cố Hoành thì ?”
Từ Soái cảm thấy vui: “Chi bằng cô nên lo cho !”
Ba năm qua lẽ Cố Hoành cưng cô tới mức khiến cô não úng luôn chăng?
“...”
“Có đây?”
Từ Soái cũng mất hết kiên nhẫn. Vừa mới bước khỏi cửa kéo uống rượu, khó khăn lắm mới hạ gục Cố Hoành, định về ngủ một giấc thì mới xuống dựng dậy giải quyết vấn đề. Anh cũng mệt lắm !
Sắc mặt Tô Tử Thiến từ tái mét chuyển sang tím ngắt. Cô mím chặt môi gì.
Cô vẫn ở , nhỡ Cố Hoành cần cô thì ? Hơn nữa…
Từ Soái đương nhiên tâm tư hồ ly của cô : “Cô thì cứ ở đây ”, xong rảo bước vòng qua cô .
Bỗng nhiên, cảm thấy ai đó kéo ống tay áo của .
Anh đầu thì thấy Tô Tử Thiến đang trông hết sức đáng thương. Cô mở miệng, nghẹn ngào vài từ: “Bộ dạng của , thế nào đây...”
Trên cô chỉ quấn độc một chiếc khăn. Nếu như ngoài, khác chụp thì cô còn mặt mũi nào gặp đời nữa?
Từ Soái chau mày, cuối cùng dùng vẻ nghĩa hiệp cởi áo vest đưa cho cô . Sau đó sải bước .
Cố Hoành giường. Tác dụng của thuốc khiến cơ thể căng cứng và nóng hừng hực. Từng cụm lửa cứ trỗi dậy bên trong khiến khỏi chau mày.
Anh nghĩ tới mùi hương quyến rũ khi nãy của Tô Tử Thiến ngay mặt ngừng kích thích khứu giác của .
Anh để mặc cho dục vọng thiêu đốt bản , cứ thế đè cô xuống giường, thậm chí còn cho phép hôn cô .
Điều nực là dù thuốc tác dụng cực mạnh, dù cơ thể như nổ tung thì cũng thể nào hôn Tô Tử Thiến chứ đừng tới việc chuyện đó.
Lúc đó, đang nghĩ gì ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/du-do-ong-xa-mau-lanh/chuong-58.html.]
Lúc đó, trong đầu chỉ là hình ảnh đây giữa và Hứa Thanh Vi.
Hứa Thanh Vi chống hông, ngón tay nhỏ nhắn của cô dí vai . Cô tức giận : “Cố Hoành, thể ngắm phụ nữ khác? Cô bằng em ? Cô quyến rũ hơn em ? Cô đáng yêu hơn em ?”
Hết cương cô chuyển sang nhu.
Hứa Thanh Vi tiến sát tới, ôm lấy eo , dụi tới dụi lui như một con mèo nhỏ. Sau đó ngẩng đầu với đôi má đỏ hây hây như em bé: “Cố Hoành Cố Hoành, thể ngắm phụ nữ khác chứ? Anh Hứa Thanh Vi đáng yêu của nữa ?”
…
Cũng chỉ cô từ đầu tới cuối luôn chuyện với như . Cô , những khác đều gọi giống nên cô dùng giọng điệu đặc biệt để gọi .
Thế mà bây giờ thì cô gì?
“Thực nếu và Tô Tử Thiến ở bên thì cũng thể giấu giúp ...”
Dục vọng trong mắt Cố Hoành dần nhạt . Cảm giác lạnh lẽo từ từ bao trùm khắp . Anh mở mắt chăm chăm lên lên trần nhà cho tới sáng.
Người mất ngủ chỉ Cố Hoành mà còn cả Hứa Thanh Vi. Lúc sáng thức dậy, chân cô chạm đất thì hoa mắt chóng mặt tới mức suýt ngã.
Cô vịn đầu giường tại chỗ một hồi lâu. Đợi cho cơn choáng váng dần biến mất mới bước phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Cô bữa sáng đơn giản lấp cái bụng trống mở máy tính giải quyết email cấp gửi cho cô. Sau đó cô gọi điện cho bà Hứa, hỏi thăm tình hình hồi phục của bố .
Hứa Thị cũng dần hồi phục. Cô cũng cần ngày nào cũng đến đó nữa. Chỉ điều cô thà bận rộn chứ rảnh rang. Vì rảnh rang sẽ khiến cô cứ nghĩ tới những lời của Cố Hoành một cách mất kiểm soát.
Cố Hoành với cô khó như thì cô cũng thể nào gọi điện cho bắt đưa cô về nhà họ Cố nữa.
Về bữa tiệc, cô cũng thể né tránh, chắc là đnh tự thôi.
Dù cô rằng một vợ chồng công nhận thì ở trong bữa tiệc chẳng khác gì là nơi nguy hiểm đối với .
Gia tộc nhà họ Cố quá đồ sộ. Vào thời đại của ông cụ Cố, mấy chị em vì vị trí gia chủ mà đấu đá tranh gianh sứt đầu mẻ trán. Đến cuối cùng ông cụ Cố là thoát khỏi con đường máu, trở thành gia chủ của gia tộc.
Sau đó, con trai duy nhất của ông cụ qua đời, chỉ còn một đứa cháu bé bỏng. Ông cụ cảm thấy lẽ do tranh giành, đấu đá quá đà nên mối thù mới đổ lên con trai ông. Thế là ông cụ cũng quá tranh giành quyền lực nữa, bắt đầu chăm sóc cho chị em của cũng như thế hệ của họ. Và từ đó nhà họ Cố một nữa trở nên vui vẻ náo nhiệt.